Ta vội đưa tay bịt miệng con bé. Khi  xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên ,  bất giác ngẩn … Con bé thật sự  giống Cố Sâm.
 
 Cố Sâm,  hận thù che mắt,  là  trong cuộc nên  từng nhận  điều đó.
 
Tâm trí  thêm phần rối loạn.
 
Cố Niên bệnh nặng thập tử nhất sinh, nhà đất cũng chỉ còn ba ngày nữa là  chuyển nhượng. Mọi chuyện   trùng hợp và cấp bách đến thế?
 
Dù theo lời của Cố Niên  là Cố Sâm,  đều khó mà tin Cố Niên  thể thực lòng yêu thương Thảo Nha. Vậy rốt cuộc  đang toan tính điều gì?
 
Ta  đoán .
 
   một điều, Thảo Nha là vô tội. Và …  bảo vệ con bé.
 
Ta    ngờ, Cố Niên  đưa  một trăm lượng bạc. Sau khi từ trường tư trở về,  im lặng nhét tờ ngân phiếu  tay .
 
"Hôm đó  từng , nếu  xảy  chuyện, họ sẽ vin  lý do ‘nhận nuôi Thảo Nha’ để chiếm đoạt tài sản. Ta từng định nhờ nàng chăm sóc Thảo Nha một năm.  bây giờ…    chút tham lam."
 
"Còn sáu năm nữa Thảo Nha mới cập kê. Trăm lượng bạc  là thù lao. Nàng trông nom nó đến khi cập kê, giúp nó tìm một nhà ,  ?"
 
"Vậy nếu  tái giá thì ?"
 
"Nàng cứ mang Thảo Nha , cho nó miếng ăn là ."
 
"Ngươi  sợ  cầm bạc chạy mất ?"
 
Hắn mím môi : "Nàng chẳng   . Nàng yêu bạc nhưng trọng lời hứa, mạnh mẽ nhưng mềm lòng. Ta  quan sát nàng nửa năm mới tìm đến nàng."
 
Ta  xong, lòng  chua xót. Nhất thời,  chẳng   nên tin  nữa .
 
Chuyển nhượng giấy tờ còn hai ngày,   nhanh chóng tìm  sự thật.
 
16
 
Ta nghĩ đến một . Tộc trưởng chiếm nhà là vì bà mặt ngựa. Ta nhận , bà   lẽ là một điểm đột phá.
 
Hôm ,  thấy bà   bờ sông cuối thôn giặt đồ. Khi  qua nhà ,  chủ động chào: "Tứ thẩm,  suối ?"
 
Bà  hừ một tiếng, chẳng thèm để ý.
 
Ta cầm chậu y phục, xách miếng thịt lợn hun khói,  theo. Bà  thấy  đến, hung hăng đập một chiếc áo cũ, như thể chiếc áo là kẻ thù.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-do-ta-mang-danh-ke-mau-den-het-doi/chuong-8.html.]
Ta đặt chậu y phục lên tảng đá bên bà , cố ý thở dài,  đặt miếng thịt lợn hun khói bóng bẩy  giỏ  chân bà : "Tứ thẩm, miếng thịt  cho con cháu nhà thẩm, coi như tạ ."
 
Ta giả vờ giặt đồ, hạ giọng, mang theo bất mãn sâu sắc: "Tứ thẩm, thẩm  xem chuyện gì đây? Tưởng gả cho tú tài thì  mấy ngày an nhàn. Ai ngờ…"
 
Tứ thẩm liếc miếng thịt, tay chẳng ngừng, nhưng mắt thêm chút dò xét và chế giễu: "Sao thế?"
 
"Haiz!" Ta mạnh mẽ đập chiếc áo, nước văng tung tóe: "Tú tài vô dụng chẳng gánh nổi gia đình, Thảo Nha  khác hẳn phụ , chẳng lúc nào yên. Cuộc sống , thật chẳng bằng khi ở nhà  mẫu! Thà về còn hơn!"
 
Tứ thẩm đập y phục càng mạnh, mặt lộ vẻ hả hê ác ý: "Không giống phụ  ?"
 
Bà  như  chuyện  hoang đường nhất, vai run lên: "Ha ha ha! Vương Xuân Nhi, ai cũng bảo ngươi hung dữ,  thấy ngươi ngốc thì !"
 
Bà  ghé sát tai : "Ngươi nghĩ nó là con của Cố Niên ?"
 
"Chứ còn gì? Ta chỉ  mẫu  Thảo Nha từng qua  với Cố Niên và Cố Sâm. Chẳng lẽ là con của Cố Sâm? Người  là quan huyện cơ mà!"
 
"Sao ngươi  đoán… nó là   của Cố Sâm?"
 
Câu  như sét đánh ngang tai. Ta   cứng đờ, chày gỗ suýt rơi xuống nước. Ta  khuôn mặt Tứ thẩm đầy ác ý và bí mật, cố kìm chế  dày cuộn trào, giọng khô khốc: "Thẩm…  nhảm gì ?"
 
"Nhảm nhí?" Tứ thẩm  lạnh: "Ta tận mắt thấy! Con tiện nhân Cố Thanh Liên , đáng đời! Chết cũng đáng đời!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
Ta   câu chuyện thứ ba về Cố Thanh Liên.
 
17
 
"Cố Thanh Liên yêu Cố Sâm ư? Hừ, nàng  yêu chứ! Yêu đến như con chó, cam lòng  tiểu !  nàng  nghĩ  là ai? Một ả thôn quê, cũng xứng trèo cao  dâu nhà tri phủ ?
 
Cố Sâm  quan huyện, oai phong lẫm liệt  bao! Phủ đài đại nhân    ưng    rể. Cố Sâm    ý trung nhân.  thiên kim phủ đài là lá ngọc cành vàng chính gốc! Há dung túng một tiện nhân thôn quê cản đường nàng ?
 
Tiểu thư  thủ đoạn cao minh, lén tìm tộc trưởng,  thẳng rằng Cố Sâm  cưới nàng , đừng hòng  quan. Hắn  nạp bao nhiêu tiểu   thông phòng, nàng  cũng mặc kệ, chỉ riêng Cố Thanh Liên thì  ! Phải xử lý sạch sẽ!"
 
Tứ thẩm khạc một tiếng: "Vì tiền đồ rạng rỡ của nhi tử, tộc trưởng còn việc gì  dám ? Ông  chạy  khuyên Cố Thanh Liên, bảo nàng   điều, chớ  hỏng tiền đồ con trai ông . Cố Thanh Liên  cứng đầu, sống c.h.ế.t chẳng chịu. Còn lôi miếng ngọc bội rách nát đó ,  gì mà ‘Sâm ca ca  phụ  ’. Hừ! Đồ ngốc!"
 
Ánh mắt Tứ thẩm lạnh lẽo, khinh bỉ, xen chút hưng phấn tàn nhẫn của kẻ ngoài cuộc: "Khuyên  ? Dùng sức mạnh thôi! Lão già đó…
 
Một đêm, ông  uống say, mò  phòng Cố Thanh Liên. Lúc , phụ  Cố Thanh Liên  mất. Cố Niên chẳng tiện ở đó,  dọn đến trường tư. Trong phòng chỉ   nàng . Hôm đó,  tìm con gà lạc ở núi ,  ngang cửa sổ phòng nàng … chậc chậc… Cố Thanh Liên   là đối thủ của lão già đó?
 
Xong việc, ông  kéo quần, đụng  . Ánh mắt lúc đó của ông , cả đời   cũng chẳng quên!" Tứ thẩm rụt cổ,   ưỡn lưng, hả hê báo thù: "Ông  nhét cho  mảnh bạc vụn, bảo  câm miệng. Ta khinh! Thật ghê tởm!
 
Từ đó, Cố Thanh Liên cắt đứt liên lạc với Cố Sâm. Cố Sâm tìm nàng  vài , nàng  chẳng gặp. Ngược , đám đàn ông trong thôn, như mèo ngửi mùi tanh, đều  đến chỗ nàng , suýt xảy  chuyện. Cố Niên, đồ oan nghiệt, vì giúp nàng ,  dọn về ở.