Chẳng bao lâu, nàng  phát hiện  thai. Tính thời gian, tộc trưởng hoảng sợ. Ông  lôi miếng ngọc bội đó .  , miếng Cố Thanh Liên coi như mạng sống,  ông  cướp đêm đó! Ông  bảo nàng , nếu   Cố Sâm , mau phá bỏ đứa bé! Bằng , ông  sẽ đưa ngọc bội cho Cố Sâm,  nàng  quyến rũ ông . Cố Thanh Liên đồng ý. Tộc trưởng cũng tưởng nàng   phá thai."
 
Tứ thẩm  khạc một tiếng, tiếp tục: " ông  chẳng ngờ, khi Cố Thanh Liên lén tìm thầy lang thì  Cố Niên bắt gặp. Thầy lang   thể nàng  yếu, nếu phá thai, mười phần c.h.ế.t chín. Cái đồ ngốc Cố Niên đó còn quỳ  mặt nàng ,   chẳng quan tâm, bằng lòng cưới nàng , nhận đứa bé đó là của ! Thế là… Cố Niên nghiễm nhiên  phụ !
 
Cố Thanh Liên sinh Thảo Nha,  hóa điên.
 
Giọng Tứ thẩm mang cảm xúc khó tả: "Lúc hồ đồ, nàng  còn ôm Thảo Nha hôn hít, dỗ dành, như từ mẫu.  hễ tỉnh táo là như phát điên,  đánh  mắng, gọi Thảo Nha là ‘nghiệt chủng’, ‘đồ dơ bẩn’,  tay tàn nhẫn! Người Thảo Nha thường bầm tím, khỏi   đáng thương  . Tên vô dụng Cố Niên đó chẳng dám  tiếng nào! Ta thấy  chỉ vì chút gia tài của Cố Thanh Liên thôi!
 
Thảo Nha lớn dần, dáng vẻ như biển hiệu sống. Sao tộc trưởng  chột   ? Ông  tưởng đứa bé   phá bỏ, chuyện của ông  chẳng ai .   mắt Thảo Nha, chậc chậc, ai chẳng bảo giống Cố Sâm hồi nhỏ như đúc từ một khuôn mà ? Sao tộc trưởng  sợ cho ? Con trai ông  mà , còn tha cho ông  ? Cố Thanh Liên sống là một quả bom!
 
Thế nên, tộc tìm  cách đuổi họ ! Ngươi đoán Cố Thanh Liên c.h.ế.t thế nào?"
 
Tứ thẩm  quanh, hạ thấp giọng: "Tự cắt cổ."
 
"Khi nàng  lấy dao, Cố Niên thấy,  xông lên giật  nhưng  muộn. Cố Niên quỳ xuống, ôm nàng ,  như chó nhà  tang, xin nàng  đừng chết…   ích gì? Cố Thanh Liên    cuối, chỉ  một chữ – ‘dơ’!"
 
"Rồi trút  thở."
 
Tứ thẩm thở dài, như trút gánh nặng ngàn cân,  trở  vẻ lạnh lùng sắc sảo: "Cho nên, Vương Xuân Nhi, ngươi hỏi  Thảo Nha là con ai? Là con ai quan trọng ? Nó chính là ‘đồ dơ bẩn’ chẳng nên sinh ! Là nghiệt chướng của Cố Thanh Liên quyến rũ đàn ông!"
 
"Là nghiệt chướng do tộc trưởng gây ! Cũng là Cố Niên, thằng ngốc đó tự chuốc lấy! Ngươi còn  bảo vệ bọn chúng ? Ta khuyên ngươi, vì lợi ích của , sớm về thôn Vương gia ! Đừng dính  thứ bẩn thỉu ! Cẩn thận  ngày c.h.ế.t chẳng  nguyên do!"
 
18
 
Nước suối lạnh buốt ngập mắt cá chân, nhưng cái rét thấu da thịt   sánh  với cơn sóng giằng xé đang cuộn trào trong lòng .
 
Tộc trưởng... Cố Thanh Liên... Cố Sâm... Cố Niên... Thảo Nha...
 
Một tấm lưới nhơ nhớp, đan từ phản bội, quyền thế, yếu đuối và tuyệt vọng, như tấm lưới đẫm máu, siết chặt từng  trong ván cờ hỗn loạn .
 
Lời nguyền độc địa Cố Niên buột miệng khi say, vẻ hoảng loạn cực độ khi  thấy ngọc bội, thái độ mâu thuẫn khi đối mặt với Thảo Nha... Đến giờ phút ,  mảnh ghép đều tìm  lời giải…  tàn nhẫn,  hợp lý đến rợn .
 
Hắn yêu Cố Thanh Liên tha thiết, nên chẳng đành lòng vứt bỏ đứa bé nàng  sinh . Hắn hận nhà họ Cố đến tận xương tủy, nhưng cũng  nỡ   tuyệt tình với Thảo Nha. Dù thế nào,  bao năm nuôi dưỡng, cuối cùng  vẫn nảy sinh tình cảm với đứa trẻ vô tội .
 
Còn Thảo Nha…
 
Đôi mắt trong veo,   giống hệt Cố Sâm đến thế? Một đứa trẻ mang theo nỗi đau khôn nguôi của mẫu   khuất, và cả gánh tội tày trời của  phụ   đẩy  thứ xuống vực sâu  đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-do-ta-mang-danh-ke-mau-den-het-doi/chuong-9.html.]
 
Ta siết chặt chày gỗ, một chiếc gai nhọn đ.â.m sâu  lòng bàn tay, nhói buốt… nhưng cơn đau  chẳng là gì so với sự nghẹn ngào đang dâng lên trong ngực.
 
Ta nhớ đến con mèo con lấm lem  trong cơn mưa: "Mẫu   mùi nắng."
Nhớ đến đứa trẻ bé xíu, nghiêng đầu  hồn nhiên: "Sau  con lớn , sẽ cõng mẫu ."
 
Con bé  đáng  gọi là "đồ dơ bẩn".
 
Con bé là Thảo Nha.
 
Người khác thế nào,  chẳng quản .  con bé, con bé là đứa trẻ duy nhất thật lòng gọi  là mẫu . 
 
… Là  mà   bảo vệ bằng  giá!
 
19
 
Về đến nhà,  lặng lẽ  xuống, cẩn thận suy xét  từng lời Tứ thẩm  . Càng nghĩ,  càng cảm thấy bất an,  chợt  đổi quyết định.
 
Tộc trưởng sợ chúng .
 
Sợ Cố Niên giữ Thảo Nha ở  thôn Cố gia mãi mãi. Bởi lẽ, Thảo Nha càng lớn, gương mặt con bé càng giống một ,  mà ông  tuyệt đối   nhắc đến. Con bé chính là bằng chứng sống, là lưỡi d.a.o sắc lạnh treo lơ lửng  đầu ông , bất cứ lúc nào cũng  thể rơi xuống, khiến ông   bại danh liệt, khiến cha con trở mặt thành thù.
 
Ông  mong chúng  biến mất khỏi thôn Cố gia, càng sớm càng . Tốt nhất là biến mất vĩnh viễn,  bao giờ  .
 
Còn Thảo Nha…
 
Ta cúi đầu  tiểu cô nương nép bên chân , vụng về nhặt rau. Làm  con bé ở  đây ?
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Một ý nghĩ như tia chớp xé tan hỗn loạn. Ta đột nhiên  dậy, khiến Thảo Nha giật .
 
"Mẫu ?"
 
"Không ." Ta xoa đầu con bé, giọng  căng thẳng: "Thảo Nha ngoan, tự chơi một lát. Mẫu   tìm phụ  con  chuyện."
 
Ta sải bước  phòng Cố Niên. Hắn đang cúi đầu  gì đó, mặt vàng vọt. Thấy  xông , mắt  lộ sự mệt mỏi sâu sắc và một tia hoảng sợ khó nhận . Hắn    gặp Cố Sâm, hiểu chẳng thể giấu  chuyện  chẳng  phụ  Thảo Nha. Hắn sợ  sẽ  giúp .
 
Ta tiến thẳng đến bàn, chống hai tay lên mép bàn, cúi  : "Cố Niên." Ta  thẳng  vấn đề, giọng trầm thấp nhưng chẳng thể nghi ngờ: "Chuyện chuyển nhượng, dừng  ."