Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ánh nắng ban mai lọt qua khung cửa sổ. Tô Chí Vũ mệt mỏi  bật dậy, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm ác mộng.
Đáng lẽ đang kỳ nghỉ hè,    thể ngủ đến trưa, nhưng hôm nay trời  hửng sáng  tỉnh, lồng n.g.ự.c  nặng nề như  đè ép.
“Quái lạ… mới mười bảy tuổi mà  giống   ?” –   cau mày, nhớ tới chứng tức n.g.ự.c của Bạch Cầm. Rồi lập tức gạt : chắc chắn là do hai kẻ nhà quê  chọc tức!
Định bụng  xuống ngủ tiếp, nhưng  nghĩ tới việc bọn họ đang đường hoàng chiếm phòng ngủ của Bạch Cầm, Tô Chí Vũ  càng thấy ngứa ngáy, đành kiếm cớ ăn sáng để gõ cửa khu nhà chính.
Tiếng “cốc, cốc, cốc” vang vọng. Một lúc , cửa bật mở, để lộ gương mặt gầy gò mà sáng sủa.
Thẩm Huệ Huệ.
Chỉ một đêm trôi qua mà dường như cô  khác hẳn—da mặt bớt xanh xao, đường nét thanh tú càng rõ. Mái tóc đen mượt xõa xuống vai, chiếc váy màu kem càng khiến giọng  cô thêm dịu dàng, ngọt lịm:
“Anh Chí Vũ.”
 Tô Chí Vũ thừa hiểu, cô bé nhỏ nhắn  chẳng hề dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-110-moi-than-de-tien-than-kho-1.html.]
Ánh mắt   lướt qua bộ váy. Chắc chắn   quần áo mang theo, cũng chẳng  nhãn mác gì. Có lẽ là món đồ Bạch Cầm từng mua về cho vui  quẳng  góc tủ, giờ   lôi  mặc.
Yên tâm với suy đoán đó, Tô Chí Vũ mượn cớ “ăn sáng” để theo Huệ Huệ  trong.
Tú Phân  dậy từ sớm,   bộ đồ giặt hôm qua  giũ sạch cái cũ mang  phơi. Quần áo vẫn là loại chất vải rẻ tiền,  qua cũng   đáng bao nhiêu.
Thấy , Tô Chí Vũ thở phào. Quả nhiên  tính  sai. Đưa cho bọn nhà quê vài thứ vớ vẩn, thế nào họ cũng xem như báu vật. Không  hỏng đồ  của , thì khi bà trở về cũng chẳng trách  gì.
Trong lòng hả hê,   đảo mắt một vòng phòng. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chỉ khi định   thì ánh mắt bất chợt dừng .
Trên bàn trang điểm.
Chiếc hộp kem Tuyết Hoa vốn đặt ngay ngắn  gương—biến mất. Thay  đó là cả một hàng dài chai lọ xa lạ, logo tiếng Anh sáng choang.
Bao bì  xé toang, từng lọ đều  khui , sắp xếp gọn gàng như đang  sử dụng hằng ngày.
Tô Chí Vũ nghẹn họng, vội vàng đếm: một lọ, hai lọ, ba lọ… đến mười, mười một lọ.
Sắc mặt   lập tức sầm xuống.