Chỉ là Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân  dọn  ở trong biệt thự, quả đúng như câu  "mời thần dễ, tiễn thần khó".
Hai  họ vốn   một xu dính túi,  mời họ  ngoài ở tạm vài ngày,  chắc chắn chi phí khách sạn  do chính   bỏ  .
Khoản tiền ăn ở cộng dồn  cũng chẳng  là một con  nhỏ bé.
Tô Chí Vũ nhẩm nhẩm khoản tiền tiêu vặt trong ví. Đủ thì cũng đủ đấy, chỉ là    chi  một khoản khá lớn, lòng  khỏi rỉ m.á.u xót xa.
Thế nhưng,  nghĩ đến cái vẻ giảo hoạt của Thẩm Huệ Huệ, Tô Chí Vũ nghiến răng ken két, vẫn tự nhủ rằng lúc cần tiêu tiền thì cứ  tiêu thôi.
Chỉ cần tống khứ  hai   ,   sẽ  thể an  mà ngủ một giấc thật ngon lành!
Tô Chí Vũ  ngừng tính toán, vạch  đủ đường  nước bước trong lòng, mang theo niềm hy vọng tươi sáng về một ngày mai bình yên. Đến tận khi trời gần sáng,   mới miễn cưỡng chìm  giấc ngủ.
Sáng hôm , Tô Chí Vũ tỉnh giấc với đôi mắt còn thâm quầng hơn cả hôm .
Nhìn gương mặt phờ phạc, mệt mỏi của  thanh niên trong gương, Tô Chí Vũ bất giác nhớ đến những lời mà Thẩm Huệ Huệ   ngừng "tẩy não" Tú Phân suốt hai ngày qua.
Những quầng thâm  mắt, bọng mắt sưng húp,  thì các vết nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng, hai bên cằm,  gò má... đủ thứ khiến   trông già .
Trên mặt mà  những thứ  , thì cho dù gương mặt  trẻ trung đến mấy cũng sẽ trông già nua .
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại  gương mặt   đều  thể tìm thấy đủ cả những dấu hiệu .
Cậu  mới  mười bảy tuổi thôi mà,  trông già   ư?
Chắc chắn là do mấy ngày nay  Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ chọc tức đến mức  !
Khiến một  trai mười bảy tuổi, đang ở cái tuổi xuân phơi phới như  ,   tức đến mức già dặn  trông thấy!
Đợi  khi tống khứ hai    ,   cũng  dành thời gian chăm sóc da dẻ cho tử tế mới .
Nào là kem mắt, tinh chất,  đến kem dưỡng ban đêm,   đều  thoa lên mặt thật đầy đủ mới yên tâm.
Tô Chí Vũ thầm rên rỉ trong lòng,  cố tình ăn diện, chải chuốt một lượt,  đó mới  đến gõ cửa khu nhà chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-114-moi-than-de-tien-than-kho-5.html.]
Người  mở cửa vẫn là Thẩm Huệ Huệ, cô hỏi: "Anh Chí Vũ tìm  con em  việc gì  ạ?"
Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi,  chỉ Thẩm Huệ Huệ    quen với nếp sống trong biệt thự, mà ngay cả Tú Phân cũng  thích nghi một cách  hảo.
Ngày thường họ chẳng cần đến  giúp việc hầu hạ. Dù trong lòng dì Trương  thầm  tìm cách đối phó cũng đành chịu, bởi ngay cả cửa lớn của khu nhà chính bà  cũng chẳng thể bước .
Sau khi  Thẩm Huệ Huệ "chặn họng" hôm , Lisa sợ  cô gái  phanh phui chuyện  việc thiếu chuyên nghiệp, nên hai ngày nay cô   hết sức cần cù, chuẩn  đồ ăn cũng vô cùng ngon miệng.
Hai  con    thể tự do   trong biệt thự, đối với họ mà  thì Tô Chí Vũ  trở thành một  thừa thãi mất .
Tô Chí Vũ đương nhiên cũng nhận  thái độ lạnh nhạt của Thẩm Huệ Huệ dành cho . Cậu  nghiến răng ken két, cố nặn  một nụ  thật rạng rỡ: "Dì Tú Phân dậy  em? Anh nghĩ hai  con  đến đây  hai ngày, cũng    quen với nếp sống ở biệt thự . Hôm nay trời  thế , hai  con em cũng đừng cứ ở mãi trong nhà,  là  dẫn hai   ngoài phố dạo chơi một chút nhé?"
Nếu lúc   đưa  lời mời là Châu , thì chắc chắn Thẩm Huệ Huệ  gật đầu đồng ý ngay lập tức .
Thành phố  những năm 90, Thẩm Huệ Huệ chỉ mới kịp  lướt qua từ  xe  ngày đặt chân đến đây, vẫn   dịp  dạo cho tử tế. Trong lòng cô cồn cào bao nỗi tò mò, chỉ    ngoài tản bộ thăm thú khắp nơi.
Thế nhưng,  đưa  lời đề nghị  lúc   là Tô Chí Vũ.
Ngay cả dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng  chắc chắn chẳng  chuyện gì   lành cả.
Thẩm Huệ Huệ lập tức xua tay : "Không cần  ,  ngoài là  tốn kém tiền bạc, lãng phí lắm. Chúng em cứ ở nhà thôi là  ."
Tô Chí Vũ  , suýt chút nữa thì tức đến thổ huyết.
Ý tứ trong lời   là ở trong biệt thự "bòn rút"   còn  đủ ? Giờ  ngoài dạo phố  còn    chuẩn  sẵn tiền nữa ư?
Thật sự coi   là kẻ ngu ngốc, coi tiền như rác  ?
Thế nhưng  ...   quả thực  đến đây với suy nghĩ chịu mất tiền để cầu cho tai ương qua ...
Trong lòng Tô Chí Vũ như cắt từng khúc ruột. Cậu  cố nén nỗi lòng đau xót, miệng    vẻ hào phóng : "Chuyện nhỏ  cứ để  lo liệu, chỉ cần hai   chơi thật vui vẻ là  ."
Lời  dứt, đúng lúc  thấy Tú Phân từ trong phòng bước , Tô Chí Vũ liền vội vã thuyết phục cô.
"Trên phố mới mở một hiệu ảnh, cháu  dẫn dì và em Huệ Huệ  dạo chơi, tiện thể chụp một tấm hình lưu niệm. Ảnh  rửa   mấy tấm, dì  thể tự giữ , cũng  thể gửi một bản về Kinh Đô, hoặc gửi về thôn Phúc Thủy cho  nhà xem cũng ." Tô Chí Vũ  tiếp: "Dì Tú Phân , chắc dì và Huệ Huệ  từng chụp ảnh bao giờ  ? Trẻ con đang tuổi lớn, mỗi ngày một khác, chụp một tấm ảnh để ghi  dáng vẻ bây giờ,   lớn lên   sẽ thấy thú vị lắm."
---