Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, quần áo Thẩm Huệ Huệ mặc  bạc màu, cũ sờn. Thứ vốn chẳng đáng cho con cái Tô gia mặc, giờ  cô bé khoác lên , trong mắt Bạch Cầm chẳng khác nào  tiền khổng lồ  phung phí. Càng , lửa giận trong bà càng cháy bùng.
Càng uất ức hơn khi bên cạnh còn  Châu  – tai mắt  tín của Bạch lão gia tử. Chỉ cần ông  thấy một kẽ hở, thanh danh của bà sẽ lập tức rơi xuống đáy.
Bạch Cầm nắm chặt tay, móng tay bấm sâu  da thịt, cố níu chút lý trí.   kịp mở lời, Thẩm Huệ Huệ  cất giọng , nhẹ nhàng mà như đ.â.m thẳng  tim:
“Dì Bạch Cầm, cháu  từng gặp dì,  Chí Vũ cũng  nhắc dì sẽ về. Vừa  hôm nay  bác gái nấu ăn tới xin việc, cháu lỡ nhận nhầm. Đây là  của cháu, dì  phạt thế nào cháu cũng chịu… chỉ mong dì đừng giận ạ.”
Giọng  run rẩy, ánh mắt đáng thương.
Tú Phân lập tức tiếp lời, hệt như phối hợp sẵn:
“Ban nãy  ở bên cạnh cũng  chú ý. Trẻ con  hiểu chuyện, cô đừng chấp nhặt.”
Một  đóng vai ngây thơ, một  tỏ vẻ rộng lượng. Từng câu chữ như ép Bạch Cầm  thế gọng kìm. Lời phản bác  đến môi, bà  nghẹn , lồng n.g.ự.c như sắp nổ tung.
 là tu hú chiếm tổ, còn dám diễn trò chính nghĩa  mặt !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-124-man-kich-o-phong-khach-3.html.]
Bà  cắn chặt môi, cố nặn  một nụ  lạnh:
“Vậy Lisa   đủ  , mà còn  tuyển thêm ?”
Lisa  đến tên , mặt tái nhợt. Giữa hai bên đều là chủ nhân,  lôi  lúc  chẳng khác nào bia đỡ đạn. Ngày  cô từng hùa theo Tô Chí Vũ gây khó dễ cho Huệ Huệ, nay  chứng kiến cảnh Bạch Cầm  bẽ mặt tận mắt. Dù  yên, cô  chắc   khó tránh đòn thù từ cả hai phía.
Cô cúi đầu tuyệt vọng. Dì Trương và đám gia nhân cũng theo đó rụt cổ, sợ hãi đến toát mồ hôi. Khi chủ nhà đánh , kẻ hứng đủ cuối cùng vẫn là gia nhân mà thôi.
 lúc , giọng ngọt ngào của Thẩm Huệ Huệ  vang lên, như rắc thêm muối  vết thương:
“Dì Bạch Cầm… dì  liên lạc với  Chí Vũ  ạ?”
Không thấy bóng dáng Tô Chí Vũ trong phòng khách, nụ  gượng  môi Bạch Cầm lập tức cứng .
Huệ Huệ tiếp tục, giọng vô tư mà từng chữ như kim châm:
“Tất cả đều do  Chí Vũ sắp xếp cả. Từ việc  con cháu ở góc sân vườn hẻo lánh, đến dùng mỹ phẩm dì bỏ, mặc quần áo  khác chê…”
Rồi cô hồn nhiên kể tỉ mỉ “chiến công” những ngày qua, như thể sợ dì Cầm  đủ tức giận.