Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong mắt Bạch Cầm,  giúp việc đáng lẽ  sẵn sàng  việc suốt hai mươi bốn giờ. Cái gọi là “chế độ tám tiếng” mà Thẩm Huệ Huệ bày , đối với bà  chẳng khác nào một sự sỉ nhục trắng trợn.
“Đầu óc nhà quê của con bé đó rốt cuộc cấu tạo kiểu gì mà nghĩ  trò quái quỷ  chứ!” – Bạch Cầm tức đến trợn mắt, đ.ấ.m thùm thụp  ngực. Lisa hoảng hốt hỏi thăm, bà  chỉ gắng gượng đáp:
“Không …   …”
Bạch Cầm  ngay lập tức khôi phục kỷ cương cũ, nhưng thừa hiểu đám  giúp việc  quen với “ân huệ” tám tiếng. Nếu ép buộc, họ vẫn sẽ , nhưng oán hận sẽ ngấm ngầm nảy sinh. Đến lúc đó, chỉ tổ  lợi cho  con Tú Phân thêm tiếng thơm.
Bà  nghĩ đến phương án sa thải  bộ,   mới.  hợp đồng lao động ràng buộc,  thêm rủi ro bồi thường,  kể miệng lưỡi thiên hạ – một khi bọn họ  đuổi, chuyện trong biệt thự khó giữ kín.
Càng ngẫm, Bạch Cầm càng thấy tức nghẹn. Ngực như  đá đè, tay chân rũ rượi. Chỉ mới ngày thứ hai  về, bà   hiểu tại  Tô Chí Vũ  vội vã trốn chạy trong đêm. Nếu , bà  cũng  bỏ , để khỏi  nuốt cái nhục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-130-giang-son-doi-chu-5.html.]
Ngày đầu tiên, bà   nhận nhầm thành  đến xin việc bếp núc, cuối cùng  ở nhờ phòng khách con trai.
Ngày thứ hai, bà  toan chỉnh đốn  giúp việc, nhưng ngoài Lisa  thì chẳng ai thèm xuất hiện. Ăn sáng xong chỉ còn  cảm giác buồn ngủ, tức tối. Không  để Tú Phân và Huệ Huệ thấy cảnh  tiều tụy, Bạch Cầm đành rút lui về phòng riêng.
Ngày thứ ba, bà  nhờ dì Trương tập hợp  bộ  giúp việc, hùng hồn  diễn văn, hòng lấy  chút lòng .  đáp  chỉ là vẻ mặt thản nhiên.
Bạch Cầm  hiểu nổi. Trước , một câu khen ngợi hời hợt cũng đủ  bọn họ mừng rỡ. Hôm nay bà   hao tâm suy nghĩ, lời lẽ đầy khí thế, cớ   vô dụng?
Dì Trương  rõ nguyên nhân nhưng  dám :  đây  việc hai mươi bốn giờ, để tồn tại  mắt Bạch Cầm, bọn họ buộc      đủ thứ vô nghĩa. Bây giờ  tám tiếng, ai nấy tập trung  hết việc trong thời gian đó, xong là  nghỉ.
Thế mà Bạch Cầm  ngang nhiên cắt  giờ nghỉ quý giá chỉ để   sáo ngữ. Hoa mỹ đến  cũng vô ích – cái họ cần chỉ là công việc nhẹ bớt hoặc tiền nhiều thêm.
Ai cũng ,   họ  hưởng lợi nhờ Thẩm Huệ Huệ. Bạch Cầm vẫn là  trả lương, nhưng giữa hai chủ nhân đối đầu, bọn họ  chọn thái độ khôn ngoan:  theo ai đem  lợi ích thực tế hơn.