Thẩm Huệ Huệ chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng đợi  Bạch Cầm chủ động khơi chuyện. Thấy sắc mặt bà   tím tái vì tức giận, Thẩm Huệ Huệ sợ lửa còn  cháy đủ lớn, liền châm thêm dầu  lửa: "Vậy thì chúc Bạch phu nhân thượng lộ bình an. Mẹ con cháu sẽ ở nhà ngóng tin dì trở về."
Nghe những lời Thẩm Huệ Huệ   một cách dửng dưng, Bạch Cầm quả nhiên tức điên lên.
Mới xa nhà  mấy ngày để nghỉ dưỡng,  về biệt thự  như đổi chủ. Nếu cứ thế ,   trở , e là đến cả cánh cửa bà  cũng chẳng thể bước qua.
Bà  cố tình tung tin về buổi tiệc mừng thọ, vốn dĩ là để tống cổ  con họ . Rõ ràng mấy hôm  Tú Phân  khẳng định sẽ , giờ  trở mặt, định trêu ngươi bà  đấy ?
"Mấy ngày    còn rủ rê  cùng đến Kinh Đô. Vé máy bay hạng nhất   dễ mua, nếu hôm nay  cung cấp đủ giấy tờ tùy , e là  cũng chẳng thể xoay xở gì ." Bạch Cầm .
Thẩm Huệ Huệ thoáng giả bộ ngạc nhiên,   khẩy: "Ôi chao, vé máy bay  Kinh Đắt đỏ đến thế cơ ? Chẳng lẽ Bạch phu nhân định chi trả tất tần tật cho chúng  ?"
Bạch Cầm hừm một tiếng đầy khinh khỉnh, mắt dán chặt  Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, chờ đợi họ đưa  giấy tờ tùy .
 Thẩm Huệ Huệ như thể  đoán  tâm tư bà . Sau câu  đó, cô   im lặng, coi như chẳng  chuyện gì liên quan đến . Ăn xong bữa, cô liền kéo Tú Phân rời , để mặc Bạch Cầm  đó.
Thấy Bạch Cầm sắp bốc hỏa, dì Trương vội vã chuồn theo Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ,  dám nán  thêm.
Độ nửa tiếng , dì Trương mới mang thông tin  . Quả nhiên, Bạch Cầm vẫn  lì ở bàn ăn, tức tối đến mức cứ đ.ấ.m thùm thụp  ngực.
Giờ đây, Thẩm Huệ Huệ, Tú Phân và cả ông Châu đều   vắng, trong phòng ăn chỉ còn  Bạch Cầm và dì Trương.
Vừa thấy dì Trương bước , Bạch Cầm  đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp, gào lên: "  hứa mua vé máy bay cho bọn họ , mỗi vé gần năm nghìn tệ, hai  là cả chục nghìn tệ đấy!   chi hộ , còn  đòi hỏi gì nữa đây?"
Dì Trương chỉ  cúi đầu im lặng, cam chịu những lời gào thét vô lý của Bạch Cầm.
Sau một tràng gào thét, Bạch Cầm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Thấy dì Trương vẫn cúi gằm mặt,  dám hé răng, bà  mới hỏi khẽ: "Dì  ngóng  gì ?"
Dì Trương lén liếc Bạch Cầm, đoạn thủ thỉ: "Tú Phân thì thiết tha   Kinh Đô lắm, nhưng Thẩm Huệ Huệ  nhất quyết  . Con bé đó bảo ở lì trong biệt thự  sướng như tiên,   lo ăn lo mặc, chẳng  lý do gì để  hết..."
"Đương nhiên nó thấy thoải mái ! Đây là biệt thự của , tất tần tật chi tiêu đều do tiền của  bỏ  cả!!!" Bạch Cầm gắt lên đầy căm phẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-143-moi-da-can-cau-2.html.]
Dì Trương tiếp lời: "Thẩm Huệ Huệ lo xa lắm, sợ rằng đến Kinh Đô , lỡ nhà họ Bạch  chấp nhận hai  con,   nơi nương tựa,   lang thang đầu đường xó chợ... Thà cứ ở  biệt thự  còn hơn."
Nghe xong, Bạch Cầm hình dung  cảnh tượng đó, liền  mỉa mai: "Xem  con bé Thẩm Huệ Huệ  cũng gọi là  điều đấy chứ. Dự đoán tương lai cũng  tồi chút nào."
Dì Trương vội vàng  thêm: "Thế nên con nhỏ đó mới c.h.ế.t sống  chịu . Nó còn thủ thỉ với Tú Phân rằng, nếu    Kinh Đô thì cứ  một , đằng nào nó cũng sẽ ở lì  đây thôi."
Nghe đến đây, Bạch Cầm thoáng lặng .
Kẻ bà   tống khứ nhất chính là Thẩm Huệ Huệ,  khiến bà  bận tâm nhất cũng là Thẩm Huệ Huệ. Tú Phân mà , Thẩm Huệ Huệ vẫn còn ở đây thì khác gì cả hai  con họ vẫn còn đó?
Thà rằng Thẩm Huệ Huệ chịu , giữ  Tú Phân còn  lợi hơn nhiều!
Bạch Cầm bực dọc hỏi tiếp: "Còn gì nữa ? Nó còn  thêm gì ?"
"Dì Trương kể tiếp: 'Nó còn nhắc đến thôn Phúc Thủy, bảo là bây giờ trong túi họ chẳng  lấy một xu dính túi, đừng  là về Kinh Đô, ngay cả thôn Phúc Thủy cũng đừng hòng  . Con bé  lo rằng nếu   sẽ   đường về biệt thự, nên  nhất là một bước cũng đừng rời khỏi đây, cứ ở lì mãi, ở cho đến hết đời...'"
Nghe đến đây, Bạch Cầm cuối cùng cũng  kìm  mà trợn trắng cả mắt lên.
Thế nhưng,  công nhận rằng, nỗi lo xa của Thẩm Huệ Huệ cũng   là   lý.
Với sự lanh lợi của con bé đó, việc nó tính toán đến những chuyện  mới là lẽ thường tình. Nếu nó cứ hồn nhiên  nghĩ suy gì mà cứ thế  theo, thì ngược , Bạch Cầm bà  mới  thấp thỏm  yên vì nghi  mưu đồ khác.
Bà  trầm ngâm một lát,  hỏi dì Trương: "Mấy trăm tệ  đưa cho dì bữa ,  khi mua đủ kim chỉ và vải vóc thì vẫn còn thừa chứ?"
"Vẫn còn dư hơn bốn trăm tệ ạ," dì Trương đáp.
"Vậy thì gom đủ bốn trăm bốn mươi tư tệ,  đưa cho bọn họ là ," Bạch Cầm lạnh nhạt chỉ thị.
Dì Trương thoáng chần chừ. Vốn định khuyên Bạch Cầm rằng con  "tử tử tử"  e là  ai dám nhận, nhưng thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của bà , dì Trương đành nuốt lời  bụng.
Dù , việc của bà  chỉ là chuyển tiền. Đợi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ từ chối, bà  sẽ  về báo cáo  là xong.