Càng ngẫm, Bạch Cầm càng bừng tỉnh, tất cả đều là mưu đồ xảo quyệt của Thẩm Huệ Huệ. Khoảnh khắc , niềm vui sướng vì cuối cùng cũng  thành nhiệm vụ tối qua  tan thành mây khói,  còn sót  chút nào.
Mấy ngày , bà  còn  thể hiểu nổi Tô Chí Vũ.
Dù Tô Chí Vũ chẳng  đối thủ của đôi  con cáo già , nhưng cũng  đến nỗi  khi  còn  mời họ ăn một bữa riêng với cái giá c.ắ.t c.ổ lên đến mấy nghìn tệ chứ.
Bị c.h.é.m  như  mà đến nửa lời cũng  để , cũng  báo cho bà  một tiếng, cứ thế  thẳng.
Khi đó Bạch Cầm quả thật cho rằng Tô Chí Vũ ngu ngốc đến mức đáng thương.
  khoảnh khắc , Bạch Cầm đột nhiên hiểu .
Không  Tô Chí Vũ ngu ngốc, mà đối thủ... quá xảo quyệt, quá giỏi thấu hiểu lòng !
Dù  Tô Chí Vũ cũng chỉ  móc túi mấy nghìn tệ, còn bà  thì lên đến con  khủng khiếp chục nghìn...
Lúc  cảm giác duy nhất của Bạch Cầm chính là, chuyện   thể để bất kỳ ai  .
Không thể  cho chồng, càng  thể  cho con cái.
Chuyện  mà để lộ  ngoài, thì ngoài việc mất mặt , chẳng còn lợi lộc gì nữa.
Mất tiền thì  đành, nếu còn   đời chế giễu thì đúng là tức c.h.ế.t mà!
Dù   nữa, cuối cùng hai   cũng đồng ý  dự tiệc mừng thọ . Kế hoạch của bà  và Tô Tâm Liên  thể tiến hành đúng như dự kiến.
Trước mắt tuy hao tổn một khoản, nhưng nghĩ về lâu dài, xem  cũng  hẳn là lỗ...
Tại một góc khác của căn biệt thự, Tú Phân  chằm chằm hai mươi nghìn tệ tiền mặt, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Sống cả đời , bà  từng thấy nhiều tiền đến thế bao giờ!
Ban đầu, Thẩm Huệ Huệ bảo sẽ nghĩ cách kiếm một ít tiền, Tú Phân vốn chẳng mảy may để tâm.
Theo bà thấy, Thẩm Huệ Huệ  thể lấy  hai ba trăm tệ là  khá lắm . Tuy  tiền  cũng tương đối nhiều, nhưng  nghĩ đến là do Bạch Cầm bố thí cho họ, trong lòng Tú Phân  cảm thấy  mấy thoải mái.
Nào ngờ, diễn biến  đó  ngày càng khó tin, vượt ngoài sức tưởng tượng của bà.
Tú Phân  theo lời Thẩm Huệ Huệ ,  ngừng từ chối tiền dì Trương đưa.
Bất cứ ai đưa tiền cho bà, bà đều nhất quyết  nhận.
Vốn dĩ bà  nghĩ trải nghiệm  đủ lạ lùng , nào ngờ bên phía dì Trương  liên tục tăng giá, cuối cùng con  nhảy vọt lên đến tận hai mươi nghìn tệ!
Ôm  tiền  về phòng, tim và tay Tú Phân đều run lên bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-145-moi-nhu-can-cau-4.html.]
Đây chính là hai mươi nghìn tệ đó!
Ở nông thôn,  tiền  đủ để bà tiêu xài cả đời!
Thẩm Huệ Huệ  về đến nơi, thấy Tú Phân ngây   ghế, mắt dán chặt   tiền  bàn, lâu lắm vẫn   hồn.
"Mẹ?" Thẩm Huệ Huệ quơ quơ tay  mặt Tú Phân.
Tú Phân giật  tỉnh : "Huệ Huệ về ."
"Mẹ  đến sững sờ luôn ?" Thẩm Huệ Huệ  .
Tú Phân nghiêm túc gật đầu: "Cả đời   bao giờ  thấy nhiều tiền như ..."
Thẩm Huệ Huệ thấy Tú Phân  nghiêm túc, nụ   môi cô thoáng tắt.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Bạch Cầm  thể rút  mấy chục nghìn tệ tiền mặt, trong khi Tú Phân thì   đờ đẫn  khi  thấy nó.
Đây là một con  mà bà  từng dám mơ tới.
Tú Phân  tính tình ,  bao giờ oán trách trời đất, cũng chẳng hề trách móc  đời.  bà càng như , Thẩm Huệ Huệ là  ngoài cuộc    càng tức giận  bà.
Theo ý của Thẩm Huệ Huệ, đáng lẽ ít nhất cũng  bắt Bạch Cầm bỏ  năm chục, một trăm nghìn tệ.
Dù , chừng nào họ còn ở trong biệt thự thì Bạch Cầm vẫn thấp hơn   một bậc.
Miễn là  tiền họ lấy  vẫn thấp hơn giá trị của căn biệt thự, chắc chắn Bạch Cầm sẽ đồng ý.
 thấy Bạch Cầm mỗi ngày một tăng giá,  tiền mặt cứ thế tuôn  ngày càng nhiều, dần vượt quá giới hạn chịu đựng của Tú Phân. Nhìn vẻ mặt ngày càng bất an của , Thẩm Huệ Huệ đành  dừng tay đúng lúc.
Thôi thì,  tiền  coi như lộ phí, đợi đến Kinh Đô  tìm cơ hội kiếm chác . Cùng lắm   hết tiền   về tìm Bạch Cầm.
Dù  thì rau hẹ cũng  thể cắt trụi một , cứ nuôi cho mọc   cắt, sẽ bền hơn...
Thẩm Huệ Huệ vẫn đang tính toán xem    moi tiền thế nào, giây tiếp theo  thấy Tú Phân ôm tiền, lắp bắp  cô.
Thẩm Huệ Huệ nghi hoặc  bà: "Sao  ?"
"Có  tiền  ,  chỉ  cần lo lắng chuyện ăn uống sắp tới, ngay cả chuyện  học của con cũng  thể giải quyết ." Tú Phân  Thẩm Huệ Huệ : "Hay là  tìm một trường học gần đây, đầu tháng chín Huệ Huệ  học nhé?"
Thẩm Huệ Huệ  ngờ Tú Phân   như ,  chút dở  dở : "Chẳng      mừng thọ ,  bây giờ nhận  tiền   đổi thế?"
Tú Phân ôm tiền,  ngượng ngùng cúi đầu, một lúc lâu  mới : "Bạch Cầm bỏ  hai mươi nghìn tệ chỉ để chúng   Kinh Đô... Mẹ cứ cảm thấy là lạ thế nào, giống như bà   mục đích gì đó..."
---