Huyện Ninh Bình  ở khu vực trung tâm của tỉnh Nam, tựa lưng  dãy núi trùng điệp, địa hình bằng phẳng, khí hậu dễ chịu. Vì  tuy chỉ là một huyện nhỏ bé nhưng  là trung tâm giao thông cực kỳ quan trọng của tỉnh Nam, nhà ga và bến xe khách tại đây càng là điểm trung chuyển sầm uất nổi tiếng khắp tỉnh.
Khoảng chín giờ sáng,  bầu trời huyện Ninh Bình, mây đen giăng kín đặc.
Dù mới chớm sáng, nhưng mây đen  bao phủ   vầng dương, biến buổi sáng thành một  gian âm u. Cả một vùng chìm trong sự u ám, như thể màn đêm  sập xuống sớm . Đi  đường, nếu  bật đèn thì ngay cả đường phía  cũng khó lòng  rõ.
Không khí oi bức, suốt cả buổi sáng  một làn gió nhẹ. Cả thành phố như  nhốt trong một chiếc lồng kính vô hình khổng lồ, ngột ngạt đến khó thở.
Tất cả    nhốt trong một  gian ngột ngạt, thậm chí việc hít thở cũng trở thành một gánh nặng.
Từng đàn chim bay là là  bầu trời thấp, côn trùng  mặt đất cũng ùn ùn kéo  từng đàn lớn. Gà, vịt, mèo, chó vốn   con  thuần hóa, phần lớn đều hiền lành, bây giờ  bỗng trở nên bồn chồn, bất an một cách kỳ lạ.
 lúc ,   từ  một cơn gió thổi đến, mang theo một chút  lạnh.
Gió càng lúc càng mạnh, cuốn theo bụi đất  mặt đường, quét qua từng góc phố của thành phố.
"Sắp mưa to !" Một ông cụ đang  hóng mát  gốc cây  dậy, một tay cầm quạt mo, tay  xách chiếc ghế đẩu con, vội vàng   nhà.
Người lớn ở nhà rảnh rỗi thì tất bật thu dọn quần áo phơi phóng. Thậm chí   còn cẩn thận đóng kín cửa sổ , để tránh đồ đạc, thiết  điện tử trong nhà  mưa  ướt.
Đám trẻ con vẫn cứ nô đùa  lầu, gọi mãi vẫn  chịu về.
Người lớn chỉ  lắc đầu bất đắc dĩ. Chờ  khi mưa xuống, đám trẻ sẽ tự động chạy về nhà thôi.
Cả thành phố vang lên đủ loại tiếng    ồn ào, mãi cho đến khi một giọt mưa từ  trời rơi xuống, "tách" một tiếng đập xuống mặt đường, tạo thành một vệt nước loang lổ.
Ngay  đó,  thêm vài giọt mưa rơi xuống từ bầu trời, từng giọt như trĩu nặng mà rơi xuống đất, chẳng mấy chốc   ướt sũng mặt đường.
Những  còn ở bên ngoài  mưa  ướt vội vã ôm đầu chạy tán loạn  trú  mái hiên.
Mưa càng lúc càng lớn. Ban đầu,   đường đều khá bình tĩnh chờ tạnh.
Mưa mùa hè vốn là thế. Lượng mưa thường tập trung, cường độ  mạnh, nhưng ưu điểm là phạm vi nhỏ, chỉ kéo dài trong thời gian ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-152-con-mua-dinh-menh-1.html.]
Theo kinh nghiệm  đây, nhiều nhất là nửa tiếng thì mưa sẽ tạnh.
Đến lúc đó mây đen tan ,  khí oi bức  gột rửa sạch sẽ, cả thành phố trở nên trong lành mát mẻ.
Mọi  kiên nhẫn chờ đợi.
Thế nhưng điều khiến   bất ngờ là hơn nửa tiếng trôi qua, mưa  những  ngớt mà còn trút xuống xối xả hơn.
Tiếng mưa "ào ào" bao phủ cả thành phố, kèm theo gió giật mạnh và sấm sét đùng đoàng, như thể cơn sóng thần cuốn trào, nhấn chìm cả thành phố trong biển nước mưa cuồn cuộn.
Nơi ngập nước đầu tiên là những khu vực  địa thế tương đối thấp.
Lượng mưa quá lớn vượt xa khả năng tiêu thoát của hệ thống cống rãnh. Không lâu , cơn mưa như trút nước  những  tiêu thoát  theo đường cống, mà thậm chí còn lấp đầy cống rãnh, đẩy ngược tất cả những thứ dơ bẩn ẩn sâu  lòng đất trào lên,  tràn  khắp thành phố.
Nhà ga xe lửa và bến xe khách  cạnh ,  ở vị trí địa thế thấp hơn của huyện Ninh Bình.
Chiếc xe khách chạy từ hướng thôn Phúc Thủy lao  huyện Ninh Bình giữa cơn mưa như trút nước,  mới  bến   nước  mặt đất  cho lập tức c.h.ế.t máy. Mắt thấy mưa ngày càng to, tài xế sợ    mắc kẹt trong xe, vội vàng giục tất cả nhanh chóng xuống xe,  nhà chờ để trú mưa.
Hành khách túm tụm  dậy, đổ  ngoài như chạy nạn.
Duy chỉ  Thẩm Thiên Ân là vẫn chậm rãi, cố ý đợi   xuống gần hết  mới chịu  dậy.
Thôn Phúc Thủy nghèo khó đến , mà nhà họ Thẩm  còn là hộ nghèo nhất trong cái thôn nghèo . Quần áo của Thẩm Thiên Ân đa  đều là đồ cũ, duy chỉ  chiếc đầm  là quần áo mới Trương Khải mua cho cô .
Tuy  thể so sánh với quần áo cô  mặc ở nhà họ Bạch kiếp , nhưng so với những bộ quần áo khác thì cũng tươi tắn và  mắt hơn hẳn,  còn tôn lên đường cong cơ thể quyến rũ của cô , cho nên Thẩm Thiên Ân  thích mặc chiếc đầm .
Hôm nay cô  đến huyện Ninh Bình là nhắm  Hoắc Đình, đương nhiên  ăn diện thật lộng lẫy.
Vào thời điểm , đa   dân Hoa Quốc vẫn còn  khá giả lên, những   xe khách đa phần là bà con nông dân từ quê lên thành phố. Chứ đừng  đến kiểu dáng  chất liệu quần áo, chỉ riêng việc giữ  quần áo sạch sẽ gọn gàng  là chuyện  hề dễ dàng.
Thẩm Thiên Ân cảm thấy   chung xe khách với họ  vô cùng ấm ức. Đương nhiên cô   thể chen chúc với đám đông nhếch nhác , lỡ họ  bẩn quần áo, lây mùi hôi sang  cô  thì hỏng hết.
Vì  cô  cố tình nán  một chút, định xuống xe cuối cùng.
---