Một tay xách chiếc túi đựng tiền, tay  cầm ô. Thẩm Thiên Ân  đến cửa  xe, vốn tưởng mưa tuy lớn nhưng cô   ô, chắc hẳn  thể thuận lợi xuống xe và  nhà chờ.
Không ngờ mưa  lớn hơn, đáng sợ hơn cô  tưởng tượng.
Lúc  nước bẩn từ cống rãnh  chảy ngược lên, nước mưa hòa lẫn bùn đất bẩn thỉu và đủ thứ tạp nham, tràn ngập cả thành phố. Chỉ thấy nước  chân như một dòng sông nhỏ   nông sâu tới , điều càng khiến Thẩm Thiên Ân  thể chấp nhận  là nước mưa đục ngầu, xộc lên mùi hôi thối nồng nặc đặc trưng của cống rãnh. Chỉ ngửi thôi cô    nôn,  gì đến việc đặt chân xuống nước.
"Mưa càng lúc càng to ,   xe mau xuống !"
"Mau xuống xe ! Không xuống nữa là  kịp  đó!"
Tài xế ở cách đó  xa thấy Thẩm Thiên Ân  lù lù  cửa  nhúc nhích, vội vàng hét lớn.
Tiếng mưa rơi  ngớt bên tai, giọng tài xế nhỏ   ít, nhưng vẫn  thể cảm nhận  sự tức giận và lo lắng.
Thẩm Thiên Ân từng   về mức độ nghiêm trọng của trận mưa lớn . Cô  vội vàng đặt túi xuống, tìm trong đó một đôi ủng  mưa  mang ,  đó nghiến răng, dứt khoát đặt chân xuống.
Ban nãy lúc hành khách  xe xuống, dòng nước  mặt đất mới chỉ ngập quá bắp chân, nhưng chỉ trong chốc lát, dòng nước  dâng lên gần đến đầu gối .
Thẩm Thiên Ân dồn hết sức lực, cuối cùng mới khó nhọc lê bước   nhà chờ giữa cơn mưa như trút nước. Dù  thể   thương, nhưng dòng nước xiết  dâng cao quá đầu gối,  chỉ  ướt sũng chiếc váy mà còn tràn cả  trong ủng, ngấm ướt tất. Mỗi bước chân là một cảm giác lóp ngóp nước.
Những  xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô  kịp  đến nơi. Muộn thêm chút nữa thôi, chắc chắn  gặp nguy hiểm.
Thẩm Thiên Ân  chiếc váy và đôi tất lấm lem bùn đất, sắc mặt lập tức tối sầm.
Rõ ràng  đặt chân đến huyện Ninh Bình, còn  gặp   cần tìm mà  lấm lem  , khởi đầu như  thật chẳng mấy thuận lợi.
Chẳng      mưa lớn kéo dài một thời gian mới xuất hiện thương vong, cần quyên góp cứu trợ ? Thế mà mới mưa  đầy một tiếng đồng hồ, nước  mặt đất  tụ thành sông .
Với tốc độ , e rằng ngay trong hôm nay, cả huyện Ninh Bình sẽ chìm trong biển nước.
Nhìn dòng nước thải đục ngầu  ngừng dâng cao bên ngoài, trong một khoảnh khắc, Thẩm Thiên Ân cũng thoáng rợn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-153-con-mua-dinh-menh-2.html.]
Dù   sức mạnh của thiên tai, con  vẫn thật nhỏ bé, yếu ớt.
 khi nghĩ đến Tô Tâm Liên và Hoắc Đình trong kiếp , Thẩm Thiên Ân  nhen nhóm một tia hy vọng.
Hoắc Đình kiếp  bất cẩn lưu lạc đến huyện Ninh Bình mà vẫn sống sót, trong khi cô  chuẩn  kỹ lưỡng  thứ để đến đây,  thì   lý gì cô  thảm bại hơn họ.
Chỉ là nếu tình hình nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng,  thì cô  tranh thủ từng phút giây.
Nghĩ , Thẩm Thiên Ân vội vàng sửa soạn qua loa  bản ,  đó lấy bến xe khách  điểm xuất phát, bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
Kiếp , cô từng  thấy Hoắc Đình một  từ xa. Không hề quá lời, dù xung quanh  bao nhiêu , cũng  thể che lấp  vẻ nổi bật của .
Tất cả những  khác dường như chỉ là phông nền mờ nhạt, để tôn lên sự khác biệt, nổi bật của Hoắc Đình giữa đám đông.
Vì , bến xe khách càng tập trung đông ,  những  gây trở ngại cho việc Thẩm Thiên Ân tìm kiếm mà ngược  còn  lợi hơn cho cô.
Huyện Ninh Bình tuy là một trong những đầu mối giao thông quan trọng của tỉnh Nam, nhưng dù  bây giờ cũng là những năm 90, nó vẫn chỉ là một huyện nhỏ. Bến xe khách ở đây mới  xây dựng năm ngoái, dù lớn đến mấy cũng  thể quá rộng.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Ân  rảo bước khắp bến xe, nhưng  hề tìm thấy    gặp.
Bên ngoài, gió mưa vẫn dữ dội,  đường gần như  bóng , đa  đều  trú ẩn trong bến xe khách. Vì , nếu  tìm thấy Hoắc Đình ở đây, chứng tỏ   ở quanh khu vực , cô  chuyển sang tìm kiếm ở những nơi khác.
Mưa vẫn đang trút xuống xối xả, lượng nước tích tụ  mặt đất ngày càng dâng cao.
Bến xe khách là công trình mới xây dựng, vị trí khá cao nên tạm thời vẫn  an , nhưng những  dân sống gần đó thì đang  chịu cảnh khốn cùng.
Nếu là nhà xây bằng bê tông thì còn đỡ, tuy  ngập nhưng ít  nhà cửa vẫn kiên cố, còn trụ vững tại chỗ.
Còn những ngôi nhà gỗ lợp ngói, ngày thường  , nhưng giờ đây   dòng nước xiết cuốn trôi. Không chỉ đồ đạc, vật dụng đều biến mất, mà ngay cả căn nhà cũng đổ sập,  cuốn  xa tít tắp.
Chứng kiến tổ ấm bao năm của  biến mất chỉ trong chốc lát,  ít   bật  nức nở ngay tại chỗ.
Thẩm Thiên Ân chứng kiến cảnh đó. Đợi khi cảm xúc của   tạm  định, cô liền tiến tới, nhỏ giọng  chuyện với họ.