Từ Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Đến Thiên Kim Đoàn Sủng - Chương 197: Một Nghìn Tệ (3) ---

Cập nhật lúc: 2025-08-28 06:52:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Dũng khẩy: "Nói bậy bạ gì thế, lão Chu thể coi trọng cái món tiền hái quả cỏn con chứ. Sau lão Chu chính là thông gia với nhà họ Thẩm chúng đấy."

"Thông gia? Chẳng lẽ lão Chu cũng nhận Huệ Huệ con gái nuôi ?" Thím Chu .

Tuy Thẩm Dũng tham lam mê cờ b.ạ.c nhưng cũng ngốc.

Bao nhiêu năm nay, thím Chu vẫn luôn thương Thẩm Huệ Huệ sức khỏe yếu, lúc nào cũng chăm sóc cô bé chu đáo.

Lúc tuy bà miệng, nhưng cái dáng vẻ che chở rõ ràng coi Thẩm Huệ Huệ như con gái nhà .

Nói đùa , cái bà già đẻ con gái, còn cuỗm con gái của ông ?

Một đứa con gái thì thể bán bao nhiêu tiền chứ...

Thím Chu tỏ thái độ như , dân xung quanh ông với vẻ mặt cũng lạ.

Nếu cùng phản đối, tuy ngăn cản ông nhưng chắc chắn sẽ gây ít phiền phức.

Thẩm Thiên Ân chạy mất dạng , tuyệt đối thể để Thẩm Huệ Huệ trốn thoát nữa.

Tốt nhất là thể liên kết với dân trong thôn, cùng họ ép Thẩm Huệ Huệ gả cho lão Chu mới .

Thẩm Dũng nghĩ , cũng đôi co vô ích với thím Chu nữa mà chuyển sang với tất cả : "Thôn Phúc Thủy chỉ từng , lớn lên ở thôn Phúc Thủy từ nhỏ, hàng xóm với mấy chục năm nay. Chuyện xảy trong nhà họ Thẩm , đều cả, thấy rõ như ban ngày nên cũng chẳng cần giấu giếm gì."

Thẩm Dũng cao giọng : "Lúc Thiên Ân đồng ý gả cho lão Chu, những mặt ở đây đều là tai mắt, đều thấy rõ ràng. Ai nấy cũng là nhân chứng, kiêm luôn mai mối cho con bé và lão Chu. Vậy mà thể nào ngờ , Thiên Ân cầm hai nghìn tệ tiền thách cưới bỏ trốn. Nó chỉ là một đứa con gái mới mười lăm tuổi đầu, lấy cái gan đó, cầm hai nghìn tệ thì thể cho xa chứ? Nếu kẻ giật dây, xúi giục nó, Thiên Ân thể chuyện thất đức như ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-197-mot-nghin-te-3.html.]

Dân trong thôn xong thì ngơ ngác, nhịn mà hỏi vặn: "Thẩm Dũng, ông thế là ý gì?"

Thẩm Dũng nhếch mép: "Ý là, và lão Chu đều cùng chung nhận định, chỉ dựa một đứa con gái bé bỏng mười lăm tuổi như Thiên Ân thì tài nào chuyện đó. Chắc chắn kẻ bày mưu tính kế cho nó, nuốt riêng khoản tiền thách cưới !"

Lời Thẩm Dũng dứt, dân trong thôn lập tức phản đối gay gắt: "Sao cơ? Con gái nhà ông chịu nổi ông nên ôm tiền chạy trốn, ông tự kiểm điểm bản , sang nghi ngờ chúng ?"

"Ông nghĩ lừa gạt Thẩm Thiên Ân vì hai nghìn tệ tiền thách cưới ư? Thẩm Dũng, cơm thể ăn bậy, chứ lời thì thể bừa bãi. Ông như thì bằng chứng đấy!"

"Hay là ông đối tượng nghi ngờ trong lòng ? Cứ thẳng xem ông nghi ai là chứ gì!"

Thẩm Dũng thấy dân trong thôn quả nhiên nổi cơn lôi đình vì những lời , trong lòng càng thêm tự mãn.

Những lời lẽ đương nhiên là bột phát nhất thời, mà ông nung nấu ý định từ lâu .

Chỉ là tiếng tăm của ông ở thôn Phúc Thủy vốn gì, chẳng bằng chứng rõ ràng. Nếu cứ tùy tiện những lời thì chẳng sẽ đắc tội với cả dân làng .

bây giờ thì khác , đây chính là thời cơ vàng để ông tuôn những lời đó.

Thấy mấy vốn ngứa mắt xắn tay áo dậy, chỉ hận thể lao đánh một trận, Thẩm Dũng vội vàng can: "Đây là lời , bộ đều là lão Chu đấy! Mọi cứ thử nghĩ mà xem, nếu các vị là lão Chu, chờ đợi nửa đời , cuối cùng cũng chuẩn kết hôn, tiền thách cưới cũng trao . chỉ một đêm, cô dâu đột nhiên biến mất, tiền thách cưới cũng cánh mà bay. Các vị ai chịu nổi cú sốc nặng nề ?!"

Thẩm Dũng tiếp lời: " thôn Phúc Thủy, đương nhiên nghi ngờ bất kỳ ai trong , nhưng chắc chắn lão Chu sẽ tìm đến tận cửa đòi một lời giải thích cho nhẽ. Thẩm Dũng , tiền , chỉ còn mỗi cái mạng thôi. Lão Chu xử lý thế nào cũng , chỉ sợ liên lụy đến , thì thật sự sẽ lương tâm cắn rứt khôn nguôi..."

Dân trong thôn liền hỏi: "Ý ông là lão Chu cưới vợ, sẽ đối đầu với cả thôn Phúc Thủy chúng ?"

"Đối đầu thì chắc đến nỗi, chỉ là mong hãy giao nộp kẻ bao che Thẩm Thiên Ân... Nếu thực sự giao , cô dâu khác đền cho lão Chu thì chỉ đành chuẩn sẵn tiền bồi thường thôi." Thẩm Dũng phân trần: "Lão Chu là thôn bên cạnh. Nếu thật sự lớn chuyện, trong thôn họ ít hơn thôn chúng . Đến lúc đó cả hai thôn đều chịu thiệt hại, đúng là lợi bất cập hại lắm..."

Dân trong thôn thể tin nổi mà Thẩm Dũng, tất cả đều sự vô liêm sỉ đến tột cùng của ông cho kinh ngạc đến mức c.h.ế.t lặng.

Loading...