Đời  cô  ở  thôn Phúc Thủy. Quả nhiên, Tú Phân bảo Thẩm Huệ Huệ mang tiền về cho cô . Điều   chỉ xác nhận suy đoán đời  của cô  là   chính xác, mà còn đồng thời chứng minh rằng lựa chọn đời  của cô  là   đúng đắn!
Thẩm Thiên Ân nhớ  một chút,  thời điểm  ở kiếp , tuy Tú Phân  bắt đầu lâm bệnh, nhưng vẫn  đến mức nghiêm trọng như .
Đời    cô  ở bên cạnh, Thẩm Huệ Huệ quả nhiên là kẻ  thể tin tưởng ,  trực tiếp đẩy nhanh cái c.h.ế.t của Tú Phân.
Kiếp ,  lâu  cái c.h.ế.t của Tú Phân, thôn Phúc Thủy bắt đầu phát tài. Không  kiếp , nếu Tú Phân   sớm hơn, liệu thôn Phúc Thủy  thể phất lên nhanh hơn nữa ...
Hai nghìn tệ  bay sạch ở huyện Ninh Bình, cả nghìn tệ mà Thẩm Huệ Huệ mang về cũng chẳng lọt  túi cô .
Tuy trong lòng Thẩm Thiên Ân cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh thôn Phúc Thủy  cơ hội phát tài sớm hơn, niềm vui sướng   ngay lập tức dâng trào khắp  cô .
Sắp tới   thể sẽ là thời khắc then chốt, quyết định sự giàu  của thôn Phúc Thủy. Nếu    duyên với Hoắc Đình thì cô  cũng chẳng cần bận tâm  gì nữa,  hơn hết vẫn nên tập trung  sự chú ý  thôn Phúc Thủy . Nhất định  nắm chắc lấy món hời trời cho , c.h.ế.t cũng  bám trụ ở thôn Phúc Thủy, cùng thôn Phúc Thủy phất lên!
Khi  xác định rõ mục tiêu tiếp theo của , Thẩm Thiên Ân  như  tiếp thêm sinh lực, tràn đầy năng lượng. Mặc kệ ánh mắt ghê tởm của Thím Chu và những  khác đang  , cô  giục Thím Chu mau chóng thu dọn đồ đạc và đưa cô  về thôn.
Sáng chở cô em gái rời thôn Phúc Thủy, tối  đưa cô chị gái  về, chiếc máy kéo ì ạch nổ máy.
Sau khi hai chị em lướt qua , họ   nữa mỗi  một ngả,  lưng về hai hướng đối lập, tiếp tục bước  con đường riêng mà   chọn lựa. ...
Sau chuyến  đó,  công sức bồi bổ cho Thẩm Huệ Huệ trong biệt thự dường như đổ sông đổ biển. Cô  gầy rộc hẳn , trông tiều tụy như xưa.
Ngày về thôn Phúc Thủy, cô   máy kéo phơi nắng suốt cả buổi chiều, đến mức cả  đen sạm xuống trông thấy.
Khoác thêm bộ quần áo do  dân huyện Ninh Bình tặng – với cổ áo và tay áo  sờn rách te tua –  hình cô  đen  gầy, trông thảm hại hơn gấp bội so với lúc mới đặt chân đến biệt thự.
Cảnh tượng đó khiến Tú Phân xót xa khôn xiết.
Thẩm Huệ Huệ kể cho bà  chuyện của Thiên Ân. Nếu là  đây, Tú Phân hẳn  lo sốt vó,    yên.  giờ đây,  đứa con gái bé bỏng gầy gò của ,  nghĩ đến việc cô suýt mất mạng ở huyện Ninh Bình, bà cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ ngợi xa xôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-204-lua-chon-chinh-xac-4.html.]
Thẩm Thiên Ân  thể qua mặt  Thẩm Dũng, ôm tiền thách cưới trốn thoát thành công  đủ chứng tỏ khả năng sinh tồn đáng gờm của con bé. Ngược  là Thẩm Huệ Huệ, cứ  giày vò thế  mãi, e rằng sức khỏe thật sự sẽ suy sụp mất.
Mấy ngày tiếp theo, Tú Phân chỉ  chăm chăm bên cạnh Thẩm Huệ Huệ  rời nửa bước, tự tay chăm sóc cô từng li từng tí.
Tú Phân yêu thương con gái tha thiết là lẽ thường tình.  điều bất ngờ là Bạch Cầm  khác lạ thường ngày, thậm chí còn tỏ  quan tâm hỏi han khi  thấy  hình bé nhỏ và gương mặt xanh xao của Thẩm Huệ Huệ.
Một buổi sáng nọ, bà  thậm chí còn mang đến cho Thẩm Huệ Huệ một nhánh nhân sâm để bồi bổ.
Nhánh nhân sâm đó chỉ là một mẩu nhỏ, ước chừng bằng ngón út  lớn, vỏ ngoài sần sùi, hình dáng  ,  qua là  ngay đây là loại thứ phẩm.
 dù  thì đó vẫn là nhân sâm, ít nhất cũng  xem là một loại dược liệu quý.
Mối quan hệ phức tạp giữa Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Bạch Cầm, tâm tư đôi bên đều tỏ tường.
Trong mắt Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, chuyến   của Thẩm Huệ Huệ rõ ràng gặp  ít gian truân. Việc Bạch Cầm  hả hê  là phúc ba đời .
Không ai ngờ bà    lòng  đến , đích  mang một nhánh nhân sâm sang cho Thẩm Huệ Huệ để bồi bổ.
Đừng  Tú Phân, ngay cả Thẩm Huệ Huệ cũng vắt óc suy nghĩ mà  tài nào hiểu nổi.
Tuy nhiên, đối phương   lòng, thì họ cứ nhận lấy .
Cuộc sống trong biệt thự yên bình, mỗi ngày  nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống dinh dưỡng cân bằng. Vài ngày trôi qua, tuy  thể hồi phục  , nhưng trông Thẩm Huệ Huệ   tinh thần hơn hẳn.
Đại thọ của Bạch Khải Trí  cận kề, ngày cất cánh đến Kinh Đô cũng  còn xa. Một buổi sáng nọ,  khi ba  ăn sáng xong, họ thu dọn hành lý đơn giản, chuẩn  rời biệt thự để  Kinh Đô.
Trước khi , Thẩm Huệ Huệ nhân lúc   ai xung quanh, gọi Dì Trương : "Dì Trương, cháu  một chuyện nhỏ  nhờ dì giúp một tay."
Dì Trương nào  ngờ Thẩm Huệ Huệ sắp  Kinh Đô  mà còn gọi bà    lúc . Suốt thời gian qua, bà   chịu  ít thiệt thòi vì Thẩm Huệ Huệ nên vô cùng đề phòng cô.
Lúc , Dì Trương  Thẩm Huệ Huệ đầy cảnh giác, : "Thẩm tiểu thư thông tuệ hơn ,  chuyện gì mà cần đến bà già yếu ớt  chứ..."