Huống hồ, Bạch Cầm vốn dĩ là nhà họ Bạch. Một kẻ mạo danh sống trong gia tộc suốt mấy chục năm, hưởng thụ vô vàn đặc quyền và lợi ích, mà đến lúc cần "động chạm" đến bản , cô co đầu rụt cổ, bỏ mặc sống c.h.ế.t của hai em trai ?
Bạch Kỳ lập tức buông lời đầy ẩn ý: "Bạch Cầm, chuyện chị là hiểu rõ nhất, chi bằng đây mà rõ vài câu ."
Bạch Thư cũng vội vàng phụ họa: "Đã đến nước , giấu giếm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Chị cần che đậy gì, cứ thẳng thắn sự thật cho ."
Bạch Cầm xong, tức đến nỗi mặt mày méo xệch. Nghe hai kẻ xem, lời lẽ của con chứ.
Thẳng thắn công khai sự thật... Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của Bạch Cầm.
Tuy cô quả thực con ruột nhà họ Bạch, nhưng sống ở đó nhiều năm, cô sớm quen tự coi là thành viên của gia tộc. Tất cả đồng nghiệp, bạn bè đều kết giao dựa phận đại tiểu thư nhà họ Bạch của cô .
Trong một đêm, từ đại tiểu thư danh giá bỗng biến thành kẻ mạo danh, cô sẽ đối mặt với các mối quan hệ xã hội của đây?
Kể cả khi cô thể bỏ mặc bản , còn Tô Tâm Liên thì , Tô Chí Vũ thì ? Con cái cô sẽ gì đây?
Lần gọi điện thoại đường dài, Tô Tâm Liên nhắc nhở Bạch Cầm. Thẩm Huệ Huệ quả thật chút bản lĩnh, cứ gây rắc rối như thế mãi thì họ cần chuẩn cho tình huống nhất, sẵn sàng tâm lý rằng chuyện tiểu thư thật – giả thể phanh phui bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng là khi sự thật công bố, liệu họ thể nhân cơ hội để trục lợi .
Ví dụ như vẻ đáng thương, để nhà họ Bạch giữ danh phận cho họ, giữ vị trí trong gia phả.
Hoặc là khi phân chia gia tài, cũng giành một phần...
Bạch Cầm và Tô Tâm Liên bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng kết quả bây giờ Bạch Kỳ và Bạch Thư hy sinh cô để bảo lợi ích của chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-249-khong-no-bo-tien-2.html.]
Điều đáng ghét hơn là bọn họ còn cô chính miệng thừa nhận là kẻ mạo danh...
Chuyện chẳng khác nào tát thẳng mặt cô ư?!
Cán cân trong lòng Bạch Cầm vốn d.a.o động. Lúc xong những lời của Bạch Kỳ và Bạch Thư, cô lập tức nghiêng hẳn về phía thừa nhận phận.
Bạch Kỳ và Bạch Thư nể mặt cô , thì cô cũng chẳng cần quan tâm đến sống c.h.ế.t của hai kẻ gì.
Từ nhỏ đến lớn, hai gây ít phiền phức cho cô . Vốn dĩ tình cảm chị em chẳng mấy , đại nạn ập đến thì mạnh ai nấy lo, nên cũng đừng trách cô vô tình.
", Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ là do mời đến." Bạch Cầm thản nhiên .
Thấy Bạch Kỳ và Bạch Thư căm tức với gương mặt méo mó vì giận dữ, cô liền tiếp tục: "Con ai cũng trả giá cho lầm gây . Bạch Kỳ, Bạch Thư, hai cũng còn là trẻ con nữa, nên học cách trưởng thành và gánh vác trách nhiệm . Bình thường, nể tình hai là con trai nhà họ Bạch, cả gia đình đều bao che và dung túng cho sai lầm của hai . hôm nay thì khác, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con , nên cả hai hãy dũng cảm thừa nhận lầm của ."
Lời Bạch Cầm dứt, đừng Bạch Thư, ngay cả Bạch Kỳ cũng tức đến mức điên tiết.
Đây là lúc nào mà Bạch Cầm những dối trắng trợn mặt , mà còn vênh váo lên mặt dạy dỗ họ.
Cô còn tưởng là chị cả ngày xưa ? Cũng chịu phận thật sự của !
"Bạch Cầm, chị vốn dĩ chỉ là con của một đàn bà nhà quê, vì tai nạn năm đó mới nuôi dưỡng ở nhà họ Bạch đến tận bây giờ! Chuyện cả nhà họ Bạch đều rõ, chị phủ nhận cũng chỉ vô ích mà thôi!" Bạch Kỳ gắt lên.
Từ nhỏ quan hệ giữa ba chẳng mấy , nay thù mới hận cũ cùng lúc ùa về, Bạch Thư càng nhịn mà lớn tiếng mắng: "Chị còn tưởng thật sự là chị cả của bọn , cũng soi gương mà xem ! Từ xuống , chị chỗ nào giống nhà họ Bạch chúng hả? Quả nhiên là đồ con nhà vô giáo dục sinh , dối chớp mắt, đúng là đồ sói mắt trắng ích kỷ!"
Bạch Cầm ghét nhất là khác công kích ngoại hình. Kẻ khác mắng cô thì lẽ cô còn nhượng bộ đôi chút, nhưng hai Bạch Kỳ và Bạch Thư chính là những kẻ cô bắt nạt từ nhỏ đến lớn!
Bạch Cầm một chọi hai, nay từng chịu thua, lập tức đáp trả chút khách khí: " trông ưa , hai thì lắm chắc? Chỉ cần giống một chút thôi, hai đến nỗi thành cái bộ dạng ? Nhìn cái vẻ bóng bẩy, õng ẹo của hai kìa, mà chỉ nôn! Đã xí thì thôi , còn năng lực, trách nhiệm. Bố giao việc tổ chức tiệc mừng thọ cho hai phụ trách, một chuyện đơn giản như cũng xong, chỉ núp lưng đàn bà. Ba mươi mấy tuổi đầu , đến chút dũng khí thừa nhận lầm cũng , còn cảm thấy hổ cho hai đấy, đúng là hai kẻ ăn bám chịu lớn!"