Chi phí ăn ở,  , sinh hoạt đều cần tiền, còn  đóng học phí. Hơn mười nghìn mà Bạch Cầm  đưa    đủ trang trải.
Vốn dĩ Thẩm Huệ Huệ còn định về nhà lên kế hoạch tỉ mỉ xem  thế nào để kiếm tiền. Không ngờ, giờ đây một cơ hội lớn  tự động bày   mắt.
Cô    c.h.ế.t vì sĩ diện hão, lập tức thẳng thắn   những khó khăn của : "Cháu và  đều là  nông thôn. Bố cháu nghiện cờ bạc,  còn vũ phu, tiêu sạch tiền trong nhà. Mẹ cháu lam lũ bán mạng kiếm tiền cũng  thể lấp nổi cái hố sâu  đáy . Để trả nợ cờ bạc, ông   những  cho cháu và chị gái  học mà còn  bán hai chị em cháu , lấy tiền thách cưới để tiếp tục lao  những ván bạc."
Ngay cả Lý Quốc Kiệt   cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc,  kìm  liếc mắt  những  họ Bạch  cạnh.
Màn kịch ồn ào   tuy cuối cùng vẫn   kết quả, nhưng  tinh ý đều  thể đoán  chân tướng sự việc.
Năm đó   vì lý do gì, Tú Phân và Bạch Cầm  bế nhầm, Tú Phân mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Bạch.
Trước  con gái ruột  tìm về thì thôi. Giờ đây   ở ngay  mắt, sống trong cảnh khốn khó đến  mà gia đình họ Bạch  nỡ khoanh tay   ư?
Tự  Lý Quốc Kiệt cũng xuất  từ khổ cực, thuở nhỏ ông học khá giỏi, nhưng vì gia cảnh quá nghèo, đành  bỏ dở việc học để mưu sinh.
Vì thất học mà ông chịu nhiều thiệt thòi,    lừa gạt hết   đến  khác, suýt chút nữa thì ngay cả nội tạng cũng    moi  bán .
Kể từ đó, Lý Quốc Kiệt thề rằng    con, ông nhất định  cho chúng điều kiện sống  nhất,  để con cái  chịu cực khổ như   từng trải qua. Nghèo gì thì nghèo chứ  thể nghèo giáo dục. Nếu  thể nuôi dạy con thành tài, đỗ đạt đại học thì đó mới thật sự là nhờ phúc ấm tổ tiên. Đến khi nhắm mắt xuôi tay, ông cũng  thể ngẩng mặt mà gặp các cụ.
Đến cả một  thô kệch, ít học thức như ông còn  nhận thức như , nào ngờ nhà họ Bạch  vẻ ngoài hào nhoáng, tiếng tăm lẫy lừng như  mà đằng   nhẫn tâm, keo kiệt đến mức ngay cả tiền cho con cháu ăn học cũng  nỡ chi?
Thấy Lý Quốc Kiệt im lặng, Tú Phân tưởng rằng ông   giúp đỡ, vội vàng : "Lý , Huệ Huệ học  giỏi. Ngày , khi con bé còn  học, các thầy cô đều đánh giá  cao năng lực của nó. Chỉ tiếc là  vô dụng,  thể lo đủ tiền cho con tiếp tục đèn sách. Ngài cứ yên tâm,  tiền  chúng  xin phép coi như một khoản vay. Chúng   thể  giấy nợ cho ngài, tính cả lãi suất đàng hoàng. Sau ,  sẽ cố gắng  việc hết sức  để trả  ngài sớm nhất  thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-251-khong-no-bo-tien-4.html.]
Nghe , Lý Quốc Kiệt lập tức hiểu  sự hiểu lầm của Tú Phân. Ông vội vàng xua tay: "Làm  mà  chứ, hai vị coi Lý Quốc Kiệt  là loại  nào ! Làm gì  chuyện ân nhân cứu mạng  mà   trả lãi khi vay tiền..."
Nói , ánh mắt Lý Quốc Kiệt  Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ cũng vô thức dịu  vài phần.
Một  là đứa trẻ ngoan hiếu học, một  là    hết lòng vì con. Tuy thời gian tiếp xúc với họ  ngắn ngủi, nhưng hai      hơn gấp vạn  ba kẻ ở nhà họ Bạch .
Cái lão Bạch Khải Trí     ? Chẳng  ông  từng là một  thông minh, sắc sảo ,   thể bỏ qua đứa con gái và cháu ngoại xuất sắc đến , cứ khăng khăng ôm giữ ba kẻ vô dụng  mà  chịu buông tay?
Lý Quốc Kiệt nghĩ mãi cũng  hiểu nổi, ánh mắt  cả nhà họ Bạch cũng dần chuyển từ vẻ phẫn nộ sang sự khinh bỉ tột độ.
Nhà họ Bạch keo kiệt, đến tiền học phí cho con cháu cũng  chịu chi một xu,  thì cứ để ông   trời hành đạo !
Nghĩ , Lý Quốc Kiệt thẳng thừng  với Bạch Khải Trí: "Bạch ,   Lý Quốc Kiệt  là kẻ   lẽ , mà là vì nhà họ Bạch các   ăn quá vô đạo đức, suýt chút nữa  hại c.h.ế.t con trai . Thằng bé tuy  cứu sống nhưng vẫn  chịu tổn thương nghiêm trọng, giờ vẫn còn  viện điều trị. Những chuyện khác tạm thời  bàn đến, nhưng chi phí điều trị tại bệnh viện cho thằng bé, phí tổn thương tinh thần,  cả phí taxi, phí công sức   của  em  hôm nay... tất cả đều  tính toán sòng phẳng chứ nhỉ."
Lý Quốc Kiệt    giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng  Bạch Khải Trí.
"Một trăm nghìn?" Nhìn ngón tay của Lý Quốc Kiệt, Bạch Thư nhỏ giọng đoán, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một .
Nếu chỉ là một trăm nghìn tệ thì vẫn còn  trong khả năng chấp nhận .
Họ chỉ riêng tiền bán vé  bữa tiệc mừng thọ thôi cũng  thu về mấy trăm nghìn. Tuy hôm nay xảy  quá nhiều chuyện  mấy vui vẻ, nhưng trừ  một trăm nghìn thì vẫn còn lãi vài trăm nghìn. Như  cũng tạm xem là  thể an ủi phần nào tâm hồn  tổn thương của họ.
"Một trăm nghìn, bố thí cho kẻ ăn mày đấy ?" Lý Quốc Kiệt lập tức  chút khách khí : "Các  coi Lý Quốc Kiệt  là loại  nào, dám khinh thường  em của  ? Phải thấy quan tài mới chịu đổ lệ  ? Một triệu!"