Là đầu học kỳ mới, học sinh nhập học  ít. Cô quản lý ký túc xá còn nhiều việc  lo,  khi giao chìa khóa cho Thẩm Huệ Huệ liền nhanh chóng rời .
Thẩm Huệ Huệ  xổm xuống, kiên nhẫn giúp cô gái mặt tròn dọn dẹp.
Trong lúc thu dọn, hai  đơn giản giới thiệu về bản  .
Cô gái mặt tròn họ Thịnh, tên Tiểu Mãn. Cô  đặt tên như  vì sinh   tiết Tiểu Mãn.
Năm nay cô  mười tám tuổi, là học sinh lớp 12 ban Xã hội.
Vì  giường trong phòng là  lẻ nên  giờ cô  vẫn luôn ở một .
Thẩm Huệ Huệ  trường S nhận  đúng ngày khai giảng, hai ngày  cô quyết định nhảy lớp và  xếp khẩn cấp  lớp 12.
Tất cả các phòng ký túc xá khác đều   đủ , chỉ còn duy nhất phòng của Thịnh Tiểu Mãn là còn trống.
Mọi chuyện xảy  quá nhanh, nên Thịnh Tiểu Mãn  hề  thông báo . Mãi đến hôm nay Thẩm Huệ Huệ đến trường, cô  mới nhận  tin,    kịp thu dọn và sắp xếp  căn phòng.
Lúc , hai   giữa căn ký túc xá bừa bộn đến nỗi, dù  tiến về phía  cũng   chỗ đặt chân.
Thịnh Tiểu Mãn nắm chặt vạt áo, miệng mấp máy  giải thích vài câu với Thẩm Huệ Huệ, nhưng cứ nghẹn ứ . Sau vài  cố gắng, gương mặt cô  đỏ bừng lên mà vẫn      những lời  giãi bày trong lòng.
Thấy , Thẩm Huệ Huệ mỉm , tự giới thiệu: "Tên  là Thẩm Huệ Huệ, chữ Huệ trong 'Huệ Dân Phục Vụ' đó. Mình sắp  mười sáu tuổi, là học sinh lớp 12 ban Tự nhiên."
"Sắp mười sáu tuổi?" Thịnh Tiểu Mãn kinh ngạc  Thẩm Huệ Huệ.
Vừa  vì đầu óc  cuồng bởi chuyện ký túc xá, Thịnh Tiểu Mãn  dám  kỹ Thẩm Huệ Huệ.
Sau khi  cô  xong, Thịnh Tiểu Mãn mới  kỹ . Cô mới phát hiện vóc dáng Thẩm Huệ Huệ nhỏ hơn hẳn so với học sinh bình thường.
Không chỉ  bằng học sinh lớp 12, mà thậm chí còn kém hơn cả học sinh lớp 10.
Chiều cao của Thẩm Huệ Huệ thực  khá , nhưng cô  quá gầy, trông như thể một cơn gió nhẹ cũng  thể thổi bay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-301-ban-cung-phong-phan-2.html.]
Một cô gái nhỏ nhắn, gầy gò đến thế,  đầy mười sáu tuổi mà  là học sinh lớp 12?
"Trước đây   từng gặp ..." Thịnh Tiểu Mãn tò mò hỏi khẽ: "Cậu chuyển từ trường khác đến ?"
"Ừm,  đây  học ở  quê." Thẩm Huệ Huệ đáp, kể sơ qua chuyện  nhảy lớp.
Dù  thì  khi chính thức  học,  xếp  lớp mới, giáo viên cũng chắc chắn sẽ giới thiệu qua về tình hình của cô. Chuyện  vốn dĩ  cần  che giấu  gì.
Thịnh Tiểu Mãn  xong thì trợn tròn mắt kinh ngạc,    thể ngờ  Thẩm Huệ Huệ trông nhỏ nhắn, gầy gò thế  mà  lợi hại đến .
Từ cấp hai mà nhảy thẳng qua lớp 10, lớp 11 để  lớp 12... Nói cách khác, sang năm Thẩm Huệ Huệ sẽ tham gia kỳ thi đại học cùng cô  ư?
Cô    sắp mười sáu tuổi, tức là vẫn còn  đến mười sáu, hiện tại mới chỉ mười lăm. Nhỏ hơn cô  đến tận ba tuổi!
Ba tuổi đấy! Khoảng cách ba năm cứ thế  san bằng... Thật  thể tin nổi,   cách giữa  với   lớn đến thế  cơ chứ!
Thịnh Tiểu Mãn ngây dại  Thẩm Huệ Huệ, hồi lâu vẫn   hồn  .
Trong căn phòng ký túc xá  thêm một , Thịnh Tiểu Mãn vốn dĩ    tự nhiên. Bây giờ, khi  Thẩm Huệ Huệ  lợi hại đến , cô  càng thêm căng thẳng,    xoay sở  .
Cô   căn ký túc xá bừa bộn lộn xộn, lo lắng đến cuống quýt cả lên: "Xin   nhiều nhé,  thật sự    bừa bộn đến mức  , nhưng chẳng hiểu   thành  thế  nữa... Có    ảnh hưởng đến   ... Mình sẽ xử lý xong nhanh thôi, dọn dẹp thật nhanh! Cậu đợi  một chút nhé, nhanh thôi mà!"
Cô     vội vã cúi  xuống, bắt đầu dọn dẹp.
Thịnh Tiểu Mãn  nhặt đồ  bàn lên, trong đầu cô chợt hiện lên lời Thẩm Huệ Huệ   về cách sắp xếp đồ đạc. Thịnh Tiểu Mãn cúi đầu  đống đồ đạc lộn xộn trong lòng , vội vàng đặt  thứ xuống, định sắp xếp  theo cách Thẩm Huệ Huệ  hướng dẫn.
Kết quả là đồ đạc   đặt xuống  lăn mấy vòng  bàn,   may rơi thẳng xuống ghế, kéo theo cả đống đồ đang  sẵn  đó cũng đổ nhào.
Thêm mấy tiếng "bịch bịch bịch" lớn nữa vang lên. Hàng loạt chai lọ lớn nhỏ rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi,  vài thứ thậm chí còn văng đến tận cạnh chân Thịnh Tiểu Mãn và Thẩm Huệ Huệ.
Nhìn bãi chiến trường chai lọ cùng mảnh vụn đồ lặt vặt ngổn ngang  đất, Thịnh Tiểu Mãn   đờ đẫn.
Thấy vài mảnh kính vỡ thậm chí còn văng lên giày của Thẩm Huệ Huệ, Thịnh Tiểu Mãn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô gần như  thể hình dung  cảnh Thẩm Huệ Huệ sẽ nổi cơn lôi đình mắng mỏ . Cô   Thẩm Huệ Huệ, mếu máo thanh minh: "Xin  ... Mình  cố ý ... Thực sự xin  ..."
Nói xong, Thịnh Tiểu Mãn vội vàng cúi  xuống định nhặt những mảnh kính vỡ đó lên.