Ban lãnh đạo trường Trung học S  tính toán  cẩn thận: nếu Thẩm Huệ Huệ  thể xuất sắc vượt lên ở tỉnh Nam, thì thành tích của cô bé sẽ  tính theo bảng xếp hạng của tỉnh Nam.
Ngược , nếu  đạt  kết quả như mong đợi ở tỉnh Nam, thì sẽ đưa điểm  về Kinh Đô để so sánh thứ hạng.
Nếu phát huy đúng thực lực, dù  giành  danh hiệu Trạng Nguyên, với thành tích của Thẩm Huệ Huệ, cô bé chắc chắn cũng lọt  top 10 của Kinh Đô.
Còn lỡ như Huệ Huệ thi  điểm xuất sắc,  thể tham gia xếp hạng đầu ở tỉnh Nam, thì mang điểm  đó về Kinh Đô quả thực sẽ áp đảo tất cả các thí sinh khác.
Nhìn chung, chuyến  đến tỉnh Nam   của Thẩm Huệ Huệ, dù quá trình thi cử  đôi phần trắc trở, nhưng nếu thành công thì lợi ích mà nó mang  quả là khổng lồ.
Một khi thành công, tiếng tăm của cô bé sẽ vang dội khắp Kinh Đô, tỉnh Nam, và thậm chí là lan xa cả nước!
Đây cũng chính là lý do mà  thể thầy cô giáo và học sinh trường Trung học S đều dành sự quan tâm đặc biệt cho Thẩm Huệ Huệ  .
Thế nhưng giờ đây gặp  biến cố bất ngờ ,  ai còn dám chắc Thẩm Huệ Huệ cuối cùng sẽ đạt  điểm  như thế nào.
Lỡ như con bé  bài   định, đừng  là danh hiệu Trạng Nguyên, liệu  lọt  top 20   cũng khó mà  ...
Càng nghĩ càng thấy tiếc nuối khôn nguôi, Hiệu trưởng và các thầy chỉ  lặng lẽ  , cố gắng kìm nén cảm xúc để   Tú Phân thêm lo lắng.
 lúc , từ một bên, Ngô Phương Phương bỗng thốt lên một tiếng,  vội vã lao tới, ôm chầm lấy một  trai cao lớn,  phần  mập mạp đang bước .
"Diệu Tổ, Diệu Tổ, thế nào  con? Con thi cử  ?" Ngô Phương Phương ôm chặt con trai, giọng  đầy căng thẳng xen lẫn sốt ruột.
Vốn  mang tâm trạng  mấy vui vẻ, Diệu Tổ   Ngô Phương Phương  ngừng lải nhải bên tai, liền cáu kỉnh quát lên: "Mẹ  thể đừng  phiền con nữa ? Con thi  ,  tệ,   chứ!"
"Diệu Tổ,  nào  ý đó,  chỉ lo lắng cho con mà thôi..."
"Có gì mà  lo lắng mãi thế? Thành tích, thành tích, thành tích! Điểm , điểm , điểm ! Ngày nào cũng chỉ lải nhải mấy câu đó, phiền phức quá  mất!" Diệu Tổ gắt lên,  đó mạnh tay đẩy Ngô Phương Phương .
Thấy Ngô Phương Phương lảo đảo suýt ngã, may  đúng lúc  một thiếu nữ từ bên cạnh  kịp thời đỡ lấy bà.
Diệu Tổ  từng thấy một cô gái xinh  đến thế, lập tức đờ đẫn cả .
Lại thấy cô gái  và những  xung quanh đều   bằng ánh mắt  phần trách móc, Diệu Tổ lập tức đỏ bừng mặt, vẻ ngượng nghịu hiện rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-339-de-thi-bi-lo-6.html.]
Ngô Phương Phương cũng đờ  ,  chằm chằm  thiếu nữ .
Sao cô gái   giống Tú Phân hồi trẻ đến  chứ...
Ngay  đó, Tú Phân vội vã bước tới, cất tiếng gọi thiếu nữ: "Huệ Huệ!"
Sau khi đỡ Ngô Phương Phương  vững, Thẩm Huệ Huệ  đầu, thấy   đang   với ánh mắt đầy lo lắng. Hiểu rõ nỗi lòng của , cô bé liền mỉm  trấn an: "Mẹ yên tâm, con   cả."
Nụ  điềm đạm  gương mặt Thẩm Huệ Huệ quả thực là một sự tương phản rõ rệt với tiếng  than của  bao thí sinh xung quanh.
Thấy con bé vẫn bình thản như  khi, tâm trạng vô cùng  định,  hề  ảnh hưởng chút nào, Tú Phân thở phào. Bà ngẫm nghĩ một chốc,   kìm  khẽ hỏi một cách thận trọng: "Con thi cử  ?"
"Con  xong cả , đúng như những   thôi. Tình hình thế nào, con nắm  rõ,  yên tâm  nhé." Thẩm Huệ Huệ nhẹ giọng đáp, trấn an .
Chính cái vẻ tự tin  của cô  lập tức lan tỏa, khiến Tú Phân đang hồi hộp cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Hiệu trưởng Chung, Chủ nhiệm Trần và Thầy Tống  phía  cũng  khỏi thả lỏng .
Dạy dỗ Thẩm Huệ Huệ gần một năm trời, họ đương nhiên  hiểu rõ cô học trò  đến tận chân tơ kẽ tóc.
Dù Thẩm Huệ Huệ  thành tích học tập xuất sắc đến mấy, nhưng tính cách của cô  vô cùng khiêm nhường.
Dù   đều ngợi ca cô là thiên tài, song bản  cô vẫn luôn cho rằng  chỉ là  may mắn gặt hái  thành quả xứng đáng nhờ sự nỗ lực  ngừng.
Ngày thường, cô  ít khi khẳng định điều gì một cách tuyệt đối. Vậy mà lúc    thể thốt  những lời chắc nịch như thế, đủ thấy cô  nắm trong tay phần thắng đến mười mươi.
Điểm thi dự kiến của khối Tự nhiên vốn thường chính xác hơn khối Xã hội, nhất là môn Toán, kết quả rành rành, đúng sai phân minh.
Xem ,    việc   thỏa !
Tất cả   đều  Thẩm Huệ Huệ trấn an, bất giác thả lỏng gánh nặng trong lòng.
Ngô Phương Phương  một bên,  nụ  rạng rỡ  gương mặt của họ,   liếc sang đứa con trai đang nhăn nhó khó chịu bên cạnh. Càng , lòng bà  càng thêm cồn cào bực tức.
Ngô Phương Phương  để ý thấy Tú Phân từ sáng sớm, nhưng vì  nắm rõ tình hình hiện tại của  đồng nghiệp cũ, bà   vội vàng tiến lên nhận mặt.
Mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến Tú Phân thỉnh thoảng  trò chuyện với vị lão hiệu trưởng đáng kính bên cạnh, và thấy thái độ của hai vị giáo viên  đối với ông lão và Tú Phân cũng vô cùng cung kính, bà  mới ngầm xác nhận rằng  đàn ông hiện tại của Tú Phân chỉ là một lão già  địa vị mà thôi. Đến lúc , Ngô Phương Phương mới nảy sinh cảm giác tự mãn, mới  ý định tiến lên hàn huyên với Tú Phân.
Bà  chủ động tiến lên chào hỏi, định bụng ôn  chuyện cũ để tìm  cái thể diện năm xưa,  dùng nỗi đau khổ của Tú Phân để xoa dịu lòng . Nào ngờ, còn  kịp khoe khoang về đứa con trai quý tử của ,  đầu   thấy con gái Tú Phân chiếm hết  ánh mắt ngưỡng mộ?