Hiệu trưởng Chung đột ngột ngẩng đầu: "Học sinh ưu tú."
"Học sinh ưu tú nào cơ ạ, ngài  thế,  Ngô Phương Phương chọc tức đến độ mất hồn mất vía  ?" Chủ nhiệm Trần  .
Thấy   đều  , hiệu trưởng Chung suy nghĩ một lát thì cũng  giấu giếm nữa,  kìm  : "Ôi,  thật với   nhé, hằng năm thành phố đều sẽ bình chọn học sinh ưu tú một . Họ sẽ chọn lựa từ học sinh của các trường lớn. Trước đây,   đăng ký tên Huệ Huệ dự thi ."
Mọi  quả thực  từng  hiệu trưởng nhắc đến chuyện , lúc    thì  kìm  trợn tròn mắt.
Chủ nhiệm Trần kinh ngạc : "Sao   từng  chuyện  nhỉ, ngài  âm thầm đăng ký  lưng chúng  ?"
Hiệu trưởng Chung : "Đăng ký cũng vô ích thôi. Dù Huệ Huệ đang học ở trường chúng , nhưng cô bé mới chỉ học  một năm, vả    hộ khẩu Kinh Đô nên  khó để  xét duyệt."
Chủ nhiệm Trần và thầy Tống gật đầu.
Tuy chỉ là học sinh ưu tú cấp thành phố, nhưng học sinh ưu tú thành phố của Kinh Đô và học sinh ưu tú của thành phố bình thường   khác . Nói chính xác, học sinh ưu tú của Kinh Đô thậm chí  thể sánh ngang với danh hiệu học sinh ưu tú cấp tỉnh ở các địa phương khác.
Mà ở thời đại , danh hiệu học sinh ưu tú cấp tỉnh  thể  cộng thêm điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học!
Không chỉ , thậm chí còn  cơ hội  tuyển thẳng. Về , danh hiệu  cũng   ích cho việc du học  các cơ hội khác,  xem là một danh hiệu cực kỳ  giá trị  thời điểm hiện tại.
Vì điều kiện của Thẩm Huệ Huệ còn nhiều hạn chế nên hiệu trưởng Chung  từng tạm gác  ý định . Nào ngờ, những lời bác sĩ Giang    khiến ông một  nữa nhen nhóm lên tia hy vọng.
Trận mưa lũ tàn khốc ở huyện Ninh Bình   lay động trái tim  dân cả nước, trở thành một sự kiện trọng đại  các cấp lãnh đạo quốc gia đặc biệt quan tâm, và Thẩm Huệ Huệ, cô gái bé nhỏ ,  đóng một vai trò trọng yếu trong sự kiện !
Ngay cả bác sĩ Giang,  chỉ tình cờ gặp Thẩm Huệ Huệ, còn hết lòng tuyên truyền, trải đường cho tiền đồ tương lai của cô bé đến .
Ông Chung vốn là hiệu trưởng của trường Trung học S, Thẩm Huệ Huệ  là học trò cưng của ông, lẽ nào ông  chẳng động thủ  một việc gì đó cho cô bé ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-345-hoc-sinh-uu-tu-2.html.]
Vào thời điểm , việc tranh thủ một danh hiệu nào đó e là  kịp để cộng thêm điểm cho kỳ thi đại học nữa, nhưng dù   nữa,  còn hơn , chẳng  ?
Sau khi lên đại học, thật khó  hiệu trưởng trường đại học  thể quan tâm đến Thẩm Huệ Huệ như  . Một học trò do chính tay  dìu dắt, chi bằng tranh thủ khi cô bé vẫn còn là học sinh của trường, thì  sức vun vén thêm cho cô bé, chẳng  sẽ  hơn ?
Càng ngẫm nghĩ, ông Chung càng thấy kế sách  quả thực khả thi,  kìm  vỗ mạnh  đầu, dứt khoát : "Cứ thế mà !  sẽ về Kinh Đô một chuyến , bất kể  thành công   thì cũng  cố gắng tranh thủ một phen. Hai thầy cô ở  đây, nhớ chăm sóc Huệ Huệ thật kỹ nhé, tuyệt đối   để những chuyện như hôm nay lặp  nữa,  rõ ?"
Dứt lời, hiệu trưởng Chung lập tức vẫy tay chào tạm biệt  ,   vội vã bắt chiếc xe tắc-xi  thẳng tiến  sân bay. Để  bốn  còn  ngẩn ngơ tại chỗ, dõi mắt theo bóng ông cho đến khi khuất hẳn.
"Hiệu trưởng Chung... chắc hẳn là  chuyện gấp đột xuất mới  vội vã như ..." Chủ nhiệm Trần vốn định giữ  thể diện cho vị hiệu trưởng đáng kính, nhưng    , cuối cùng vẫn  kìm  mà làu bàu phàn nàn: "Ông cụ  tuổi  cao , thường ngày thì điềm đạm bao nhiêu,  mà lúc   bỗng dưng hành động theo ý , thật khó hiểu!"
Thầy Tống  chủ nhiệm Trần lầm bầm,  nhịn  mỉm  : "Cũng bởi vì quá để tâm đến tiền đồ của trò nhỏ, nên hiệu trưởng mới sốt sắng đến nhường ."
Dứt lời, thấy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vẫn còn trưng  vẻ mặt hoang mang, Thầy Tống bèn lên tiếng trấn an: "Hiệu trưởng  việc cần  bận, cứ để ông  chuyên tâm mà lo liệu. Từ giờ trở ,  và chủ nhiệm Trần sẽ tiếp tục ở cùng hai  con, cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, chúng  sẽ  cùng  trở về Kinh Đô."
Tuy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vẫn còn chút ngỡ ngàng, nhưng thấy   chuyện gì bất trắc xảy  nên cũng  để tâm quá nhiều.
Ba ngày trôi qua,  ngắn chẳng  ngắn,  dài cũng  hẳn dài. Khi kỳ thi đại học cuối cùng cũng khép , kỳ nghỉ hè hằng năm  đến, vô  sĩ tử và học sinh cũng  tạm thời giải phóng khỏi gánh nặng đèn sách.
Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân cũng  về Kinh Đô. Vừa đặt chân đến căn nhà  thuộc, hai  con chẳng màng  gì khác, chỉ vội vàng tắm rửa qua loa  trở về phòng riêng, chìm  giấc ngủ bù  vắt kiệt sức lực bấy lâu.
Kể từ những ngày cận kề kỳ thi đại học cam go, bất kể là các em học sinh  bậc phụ  đều  gánh chịu áp lực gấp bội. Dẫu cho Thẩm Huệ Huệ  thành tích học tập xuất sắc đến , nhưng cô bé cũng như đông đảo sĩ tử bình thường khác, khi đối mặt với kỳ thi đại học trọng yếu vẫn cảm thấy một áp lực vô hình nặng nề bao trùm lấy .
Giờ đây  sự  ngã ngũ, bất kể tương lai sẽ  , thì ít nhất  lúc , họ cũng  thể buông lỏng bản , tận hưởng một quãng thời gian nghỉ ngơi thư thái.
Trong khi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang tận hưởng những ngày tháng nghỉ ngơi quý giá, khó khăn lắm mới  , thì cũng chính  thời điểm đó, tại thôn Phúc Thủy xa xôi...
Sau khi trở về, Ngô Phương Phương   co đầu rụt cổ suốt mấy ngày ròng. Khi thấy truyền thông dường như chẳng hề đưa tin về , chuyện náo loạn ngày hôm đó cũng chẳng  đến , nỗi lo sợ trong lòng bà  dần tan  như sương khói buổi sớm, nhường chỗ cho ngọn lửa đố kỵ và căm phẫn cháy âm ỉ bấy lâu  dần dần trỗi dậy mạnh mẽ.