Bác sĩ Tôn đang thao thao bất tuyệt, bỗng chốc lời   ngắt ngang.
Bạch Thư mất kiên nhẫn : “Bác sĩ Tôn, chẳng lẽ ông    mê hoặc đến mụ mị  ? Chỉ  nước ngoài mới  lý thuyết và phương pháp điều trị  thiện, ông còn  tra cứu mới  ,  một đứa con gái thôn quê mới lên thành phố như Thẩm Huệ Huệ    thể tường tận hơn ông  chứ? Chẳng lẽ nó  bệnh trầm cảm là ông liền tin ngay ?”
Nghe , Bạch Kỳ cũng gật đầu : “ , bác sĩ Tôn, ông   nghề y mấy chục năm, kinh nghiệm còn dày dặn hơn cả tuổi đời của Thẩm Huệ Huệ nữa.”
Bác sĩ Tôn  thế thì lập tức hiểu  ý của Bạch Kỳ và Bạch Thư.
Ông là một lão y sĩ  nhà họ Bạch trọng vọng mời về, thế mà giờ đây  tin lời Thẩm Huệ Huệ. Nếu   nhất thời hồ đồ,  con bé lừa gạt, thì cũng là năng lực kém cỏi, đến độ một  hành nghề mấy chục năm  chẳng sánh bằng một đứa trẻ  tròn tuổi thành niên.
Đối với một  tính tình nóng nảy, trọng sĩ diện,  Bạch Kỳ và Bạch Thư chất vấn như thế ắt hẳn sẽ chẳng còn mặt mũi mà ngợi khen Thẩm Huệ Huệ thêm nữa.
Song, bác sĩ Tôn nào còn là  trẻ tuổi nông nổi,  hư danh trói buộc. Trong một  trường hợp, thẳng thắn thừa nhận  là thể hiện sự phóng khoáng, vô tư. Còn cứ cố chấp  chịu  nhận sự thật thì mới là đáng  hổ.
Bác sĩ Tôn khẽ : “Hai vị đây nào , tuy Thẩm Huệ Huệ tuổi đời còn nhỏ, nhưng xét về kiến thức lẫn kinh nghiệm thực tiễn tích lũy , quả thực còn phong phú hơn   nhiều .”
Năm đó, trận mưa lũ lịch sử ở huyện Ninh Bình  trở thành một dấu mốc khó quên. Những y bác sĩ kiên cường ở  đó cứu , về  đều  tiền đồ xán lạn.
Không chỉ vì họ ở  đó cứu , mà quan trọng hơn là trong điều kiện thiếu thốn vật tư y tế, đoàn bác sĩ   cứu sống  nhiều ,   kinh nghiệm quý báu trong việc ứng cứu  tình huống khẩn cấp.
Sau trận chiến , dù là về kỹ thuật  tâm tính thì đoàn y bác sĩ  đều   sự tiến bộ vượt bậc. Sau  dù đối mặt với tình huống đột xuất khẩn cấp đến , họ cũng sẽ bình tĩnh hơn những bác sĩ bình thường, sở hữu ý chí kiên cường hơn.
Nếu cho rằng chuyện ở huyện Ninh Bình chỉ là sự tình cờ đối với Thẩm Huệ Huệ, thì việc con bé cứu sống Thịnh Tiểu Mãn ở trường S, đồng thời vạch trần kẻ  , càng thêm minh chứng cho năng lực và tâm tính vượt trội của Thẩm Huệ Huệ.
Đây cũng chính là lý do khiến bác sĩ Tôn  lập tức để tâm  khi  những lời Thẩm Huệ Huệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-376-bi-mat-bi-vach-tran-2.html.]
Bạch Kỳ và Bạch Thư  ngờ bác sĩ Tôn  thẳng thắn phản bác, và còn viện dẫn hai sự việc cũ .
Chuyện ở huyện Ninh Bình  khiến Thẩm Huệ Huệ  lên tin tức truyền hình, bởi  Bạch Kỳ và Bạch Thư tự nhiên  thể nào nghi ngờ, bằng   mất thể diện chỉ  thể là chính họ mà thôi.
Trước , khi theo dõi tin tức, Kỷ Thư Hoa cũng  đôi   qua về hai sự việc , nhưng  bao giờ bà nghĩ rằng  ngày, nhân vật  truyền hình   mối liên hệ mật thiết với những  ở cạnh  đến .
“Con gái Tú Phân quả thực  ưu tú.” Kỷ Thư Hoa gật đầu : “Nếu  , chúng  hãy tìm con bé để nhờ cậy. Chắc hẳn  đây con bé từng tiếp xúc với những ca bệnh tương tự,     phương cách khác để cứu con gái .”
Dứt lời, Kỷ Thư Hoa cố trấn tĩnh, bảo bác sĩ Tôn dẫn đường đưa bà  tìm Thẩm Huệ Huệ.
Bạch Khải Trí thấy hai  xoay  định , vội vàng bước nhanh tới chặn : “Thư Hoa, đợi !”
Kỷ Thư Hoa ngẩng đầu  ông.
Bạch Khải Trí  ánh mắt Kỷ Thư Hoa  thẳng, bàn tay đang vươn  ngăn cản bất giác rụt , song miệng vẫn vội vàng : “Thư Hoa, chúng   mới đến bệnh viện thôi mà, cớ gì bà  vội vã rời  như ?”
“Không mau tranh thủ thời gian tìm kiếm phương cách, chẳng lẽ  cứ trơ mắt  con gái  điều trị trong bệnh viện mấy năm ròng, để  thành  cái bộ dạng như ông bây giờ ư?” Kỷ Thư Hoa lạnh lùng hỏi .
Bạch Khải Trí chột , vội vàng dời ánh mắt  nơi khác. Thấy Kỷ Thư Hoa vẫn kiên quyết  rời , ông  nén  mà : “Thư Hoa, đây là bệnh viện tâm thần  nhất Kinh Đô, thậm chí còn thuộc hàng đầu cả nước. Ngay cả các bác sĩ ở đây còn chẳng thể chữa khỏi cho Bạch Họa,  bà  tìm Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ thì ích gì chứ? Quả thực Thẩm Huệ Huệ  chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là bản lĩnh so với đám bạn bè cùng trang lứa thôi. Còn xét về chuyên môn, lẽ nào con bé còn  thể giỏi hơn cả những giáo sư bác sĩ hàng đầu ở bệnh viện ?”
Kỷ Thư Hoa  thẳng  Bạch Khải Trí, lạnh giọng hỏi: “Ý của ông là     tường tận, mắt già  kém cỏi nên dễ    lừa gạt?”
“ nào  ý đó.” Bạch Khải Trí vội vàng thanh minh: “Chỉ là lòng  khó đoán. Bà quá đỗi lương thiện, thường nghĩ   quá ,  chịu tìm hiểu tường tận ý đồ ẩn chứa đằng  mỗi hành động của họ.”
Bạch Khải Trí : “Bà thử nghĩ xem, bà và họ  quen   như thế nào? Một  tình cờ, lẽ nào  thứ hai cũng chỉ là tình cờ  ? Bà thật sự tin rằng,  khi  về gia đình họ Bạch chúng , hai  con từ nông thôn lên  ngẫu nhiên kết giao với bà?”