Bạch Họa  Thẩm Huệ Huệ hiểu lầm ý , vội vàng lắc đầu một cách kịch liệt. Thậm chí cô  còn gắng sức  thẳng dậy để cố giải thích cho cô gái hiểu.
Khổ nỗi cổ họng cô   thương nặng,    thể  thành tiếng, chỉ  thể phát  những âm thanh khàn đặc, đứt quãng.
"Chị  đồng ý  ư?" Thẩm Huệ Huệ  Bạch Họa đang xúc động, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Họa  ngừng gật đầu lia lịa.
"Tốt quá!" Thẩm Huệ Huệ mỉm , lập tức  dậy kéo vị bác sĩ  gần đó , nhờ ông tạm thời  thế vị trí của , dùng lưng che  tấm gương đang  trong tầm mắt của Bạch Họa.
Sau đó, Thẩm Huệ Huệ  về phía góc phòng bệnh, lấy một quyển sổ vẽ và mấy cây bút chì đặt ở đó.
Cô lật vài trang sổ vẽ, chỉ để lộ  một trang giấy trắng tinh,    bên giường bệnh đưa cho Bạch Họa.
Bạch Họa   thấy giấy bút, ánh mắt cô  lập tức bừng sáng,  thu hút  .
Nhân lúc Bạch Họa đang đón lấy, tay  của Thẩm Huệ Huệ khéo léo vòng   lưng, nhẹ nhàng khép  cánh cửa lùa của phòng vệ sinh.
Hành động kín đáo của cô  thể qua mắt  Bạch Họa đang đờ đẫn, nhưng   thể thoát khỏi tầm  của những  khác trong phòng bệnh.
Hôm nay Kỷ Thư Hoa mới  đầu đến bệnh viện, nhất thời ông   thể hiểu thấu ý đồ của Thẩm Huệ Huệ.
Ngược , các vị bác sĩ và nhân viên y tế, vốn là  trong nghề,  khi quan sát hành động của Thẩm Huệ Huệ, liền tỏ tường  chuyện.
Sau khi dần tỉnh táo, Bạch Họa lập tức đảo mắt  quanh phòng bệnh. Cô      đám  đang  đó, mà là  tìm những bức tranh của .
(Thì  Bạch Họa  kỵ gương, mỗi khi thấy bóng  trong gương là cô   nổi điên.)
Mỗi khi ánh mắt cô  vô tình dừng   tấm gương,  thấy dáng vẻ tiều tụy và thảm hại của chính  trong đó, Bạch Họa liền trở nên cuồng loạn.
Cũng chính vì lý do , một Bạch Họa vốn nổi tiếng là  thất thường, nay  bất ngờ khác hẳn  ngày. Sự chú ý của cô  cứ vô thức hướng về phía Thẩm Huệ Huệ.
Không  vì Thẩm Huệ Huệ  nét nào giống Kỷ Thư Hoa.
Mà Bạch Họa đang thông qua cô gái trẻ Thẩm Huệ Huệ,  thấy hình bóng chính  của những năm tháng xa xưa!
Sau khi nhận  điều , vị bác sĩ chỉ cảm thấy vô vàn suy nghĩ ồ ạt tuôn  trong đầu .
Khi   Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt của vị bác sĩ     đổi, đầy vẻ kinh ngạc và thán phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-388-the-gioi-tuong-lai-1.html.]
Đây mới chỉ là một cô bé  đến tuổi vị thành niên mà thôi,  mà  đầu tiên đến bệnh viện   sự tinh ý đến nhường  ?
Quả thực là một mầm non trời sinh dành cho những nghề đặc thù như cảnh sát, hoặc bác sĩ.
Hơn nữa, cô bé  còn   là  học nhảy lớp, chứng tỏ thành tích học tập cũng vô cùng xuất sắc.
Một cô bé như , trông giống hệt  nhà họ Bạch đến thế, cớ    mang họ Bạch, cũng chẳng mang họ Kỷ, mà  mang một họ Thẩm chẳng hề liên quan?
Trong lòng vị bác sĩ chợt lóe lên vô  nghi hoặc.   việc ở bệnh viện  nhiều năm, ông  cũng từng chứng kiến đủ   cảnh gia đình, sớm   còn thấy lạ lùng nữa .
Những suy nghĩ  của ông  đều chỉ diễn  trong nội tâm,  gương mặt thì  hề biểu lộ một chút nào.
Thấy Thẩm Huệ Huệ  giao tiếp thành công với Bạch Họa, vị bác sĩ  còn cầm dụng cụ  ở bên cạnh  vướng víu nữa, mà dẫn theo các nhân viên y tế lặng lẽ lui  ngoài, nhường   gian phòng bệnh và Bạch Họa cho riêng Thẩm Huệ Huệ.
Lúc , Bạch Họa  đón lấy giấy bút. Thấy Thẩm Huệ Huệ  bên cạnh nở nụ  ngọt ngào với , Bạch Họa cũng  kìm  lòng mà khẽ mỉm  đáp ,   đó cầm bút lên, sẵn sàng phác họa.
Thế nhưng, nét vẽ đầu tiên   lệch  hẳn.
Trải qua nhiều năm tháng trầm cảm giày vò, cơ thể cô   sớm gầy trơ xương, huống chi vết thương ở cổ tay vẫn  lành hẳn.
Với tình trạng yếu ớt hiện giờ, việc cầm  cây bút  là một kỳ tích,  gì đến việc thực hiện những nét vẽ tinh tế, uyển chuyển.
Nhìn những đường nét xiêu vẹo  trang giấy trắng, sắc mặt Bạch Họa lập tức biến đổi. Cô   gắng gượng cầm bút, tiếp tục vẽ.
Nét thứ hai còn xiêu vẹo, run rẩy hơn cả nét đầu tiên!
Hơi thở của Bạch Họa bắt đầu trở nên gấp gáp. Ngón tay cô  nắm chặt cây bút,  vẽ thêm nét thứ ba,  nét thứ tư...
Thấy những đường nét méo mó, nguệch ngoạc  tờ giấy trắng ngày càng xuất hiện nhiều, chẳng mấy chốc trang giấy  cũng sẽ trở thành một mớ hỗn độn như những tờ giấy vẽ  đó.
Thẩm Huệ Huệ liền lên tiếng: "Ngồi mãi một tư thế như thế  chắc chị Bạch Họa mệt mỏi lắm . Hay là em đổi sang một tư thế khác,    ạ?"
Bạch Họa  Thẩm Huệ Huệ khẽ khàng gọi tên , dần dần lấy  tinh thần.
Cô ngẩng đầu lên, đập  mắt là Thẩm Huệ Huệ đang chắp hai tay ,  vẻ ân hận  với cô: "Xin  chị nhé, em  bao giờ   mẫu,   chút kinh nghiệm nào. Cứ đổi tư thế xoành xoạch thế   khi    tự nhiên, đúng  chị?"
"Chị..."
"Vẽ tranh với chụp ảnh hình như  giống  lắm, chị nhỉ? Chụp ảnh chỉ cần  một lát là xong, chứ vẽ thì  lâu lắc lâu lơ. Mà ngay cả chụp ảnh, em cũng   gì . Lần đầu tiên chụp ảnh, em sợ đến mức suýt nữa hét toáng lên, còn tưởng thợ ảnh đang bắt ma nữa chứ!"
Đây là  đầu tiên Bạch Họa  thấy cách  , sự chú ý của cô lập tức  lời của Thẩm Huệ Huệ thu hút, bèn  chữ lên giấy: [Sao em  nghĩ thợ ảnh bắt ma ?]