"Chị  đến tiệm chụp ảnh bao giờ ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.
Thời , chụp ảnh vẫn còn là thứ xa xỉ. Trẻ con lớn lên ở nông thôn, cả đời  từng  thấy máy ảnh, càng   tiệm chụp ảnh là gì.
 Bạch Họa lớn lên ở Kinh Đô, tiệm chụp ảnh sớm   còn mới lạ gì với cô. Thậm chí cô còn từng mua mấy chiếc máy ảnh, đều là hàng hiệu nhập khẩu từ nước ngoài.
[Chị đến .]
"Lúc chụp ảnh,  một tia sáng trắng lóe lên, mắt  lóa,  đó   thấy gì trong chốc lát,   chị?" Thẩm Huệ Huệ .
[Đó là đèn flash chiếu  mắt, một lát là hết thôi.] Bạch Họa .
"Em  từng thấy bao giờ nên  giật  một phen." Thẩm Huệ Huệ : "Giá mà  loại máy ảnh nào, lúc chụp  cần đèn flash mà vẫn chụp rõ  mặt , lúc chụp thì tự động  da em trắng hơn một chút, mặt tròn hơn một chút, tóc thì  thể tùy ý chọn dài ngắn, thậm chí đủ màu sắc cũng . Chụp xong thì  thể xem ngay hiệu quả ảnh thế nào, tấm nào ưng ý thì giữ , tấm nào   thì xóa  chụp . Rồi em sẽ gửi những tấm hình  đẽ đó về cho , để  lúc nào cũng  thể thấy em đang ở , mặc gì, khung cảnh xung quanh em  , thì   mấy..."
Đây là  đầu tiên Bạch Họa  thấy một   hình dung về máy ảnh như , cô  khỏi thấy  lạ lẫm  thích thú: [Em  máy ảnh giúp em  , giúp em tạo kiểu tóc,  còn  nó giống như cái điện thoại,  thể chuyển ảnh  tức thì ?]
" đúng đúng, chính là như !" Thẩm Huệ Huệ gật đầu lia lịa.
[Với trình độ công nghệ bây giờ, ngay cả những nước tiên tiến nhất  thế giới cũng  thể sản xuất  loại máy ảnh   điều . Không  tương lai  thể thành hiện thực  ... ] Bạch Họa .
"Chắc chắn là ! Hơn nữa chỉ trang điểm cho ảnh thôi thì  đủ,  nhất là  thể thu  cả dáng điệu, thần thái,  hành động cử chỉ của em nữa, như cái phim truyền hình .  cái em  thấy   là em bây giờ, mà là em trong mộng tưởng, em  khi  trở nên xinh  hơn."
Biến em thành dáng vẻ như em hằng mong ...
Bạch Họa từ từ nghiền ngẫm lời của Thẩm Huệ Huệ, mơ hồ cảm thấy như  một cánh cửa   mới đang mở   mắt. Chỉ cần đẩy cánh cửa đó, một thế giới rực rỡ sẽ hiện .
Bạch Họa  kìm  hỏi: [Em còn ý tưởng gì  ho tương tự nữa , kể hết cho chị    ?]
"Đương nhiên là  ạ." Thẩm Huệ Huệ ,  mặt cô thoáng hiện vẻ tinh nghịch: " em   một điều kiện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-389-the-gioi-tuong-lai-2.html.]
[Điều kiện gì?] Bạch Họa .
"Thực  những ý tưởng  của em đều là những thứ em từng mơ thấy  đây, những điều em nghĩ trong giấc mộng. Ngoài máy ảnh  thì còn   nhiều thứ khác nữa. Em sẽ kể tỉ mỉ từng điều một cho chị , đổi , chị  dạy em vẽ." Thẩm Huệ Huệ .
[Dạy em vẽ ư?] Bạch Họa ngẩn .
" , em  ngắm  dáng vẻ khỏe mạnh của  trông như thế nào. Bây giờ   loại máy ảnh thần kỳ đó để biến ước mơ của em thành sự thật, nên chỉ  thể nhờ cậy  tranh vẽ mà thôi." Thẩm Huệ Huệ .
[Vẽ tranh   là chuyện một sớm một chiều, cần   nền tảng vững chắc,  đó trải qua nhiều năm tháng rèn luyện mới đạt đến trình độ. Em còn là sinh viên, bài vở chất chồng, học vẽ từ đầu sẽ  cực nhọc.] Bạch Họa : [Em    trông  , chị  thể vẽ giúp em.]
Thẩm Huệ Huệ   thì lộ vẻ mặt khổ não: "Cứ    thế ,  phiền chị thì  , nhưng những lúc khác thì quả là  tiện chút nào, chị nhỉ?"
[Những lúc khác?]
"Ví dụ như lúc em khỏe khoắn, dáng vẻ khi ăn cơm, khi  vệ sinh, khi tắm rửa... Chẳng lẽ lúc nào em cũng   phiền chị vẽ hộ ?" Thẩm Huệ Huệ .
Bạch Họa nào ngờ Thẩm Huệ Huệ  đưa  những yêu cầu lạ lùng đến thế.
Quả nhiên là một  với trí tưởng tượng bay bổng, lúc nào cũng  thể thốt  những lời lẽ  ai ngờ tới.
Thẩm Huệ Huệ thấy Bạch Họa im lặng, chủ động : "Nếu chị bằng lòng,  bây giờ chúng  bắt đầu học vẽ luôn, em  học  kể chuyện cho chị  nhé?"
[Đành .] Bạch Họa đành bất đắc dĩ chấp thuận.
Thẩm Huệ Huệ  tự nhiên nhận lấy cây bút từ tay Bạch Họa, nhẹ nhàng lật qua trang giấy  chi chít những nét vẽ xiên xẹo  mở  một trang mới tinh.
Bạch Họa   sai, vẽ tranh là một việc vô cùng khô khan, đòi hỏi sự kiên nhẫn tuyệt đối, đặc biệt là với  chỉ  trí tưởng tượng mà   nền tảng như Thẩm Huệ Huệ.
Đột ngột bước  lĩnh vực , cô như một con ngựa hoang xông pha bạt mạng.
Bề ngoài thì      chiều ngoan ngoãn  lời, nhưng cây bút trong tay cô   suy nghĩ riêng, chẳng chịu  theo.