Dù  chuẩn  sẵn tinh thần, nhưng mỗi khi hồi tưởng  cảnh vật ở thôn Nhai Tử, sắc mặt Tú Phân vẫn  khỏi tái nhợt.
Thế nhưng, ngay  đó, đôi tay bà   cả hai  nắm chặt từ hai bên.
Mỗi khi bà ưu phiền, suy sụp, Thẩm Huệ Huệ đều sẽ vươn tay nắm lấy bàn tay  để an ủi, động viên.
Tú Phân cảm nhận   ấm từ bàn tay con gái,  lấy  ngạc nhiên, chỉ là,  nắm tay bà ở phía còn   là... Diêu Linh?
"Huệ Huệ  lớn lên ở thôn quê từ nhỏ bên cạnh dì. Dù  từng  hưởng nền giáo dục đầy đủ ở nông thôn, nhưng con bé vẫn dựa  trí thông minh trời phú của  để đặt chân tới Kinh Đô, đậu  trường đại học danh tiếng bậc nhất. Ở huyện Ninh Bình, tài năng và sự dũng cảm của con bé    dân cả nước  đến và công nhận. Dì Tú Phân , con gái dì tuy  phần gầy gò, nhỏ bé, nhưng  lẽ con bé  hề yếu đuối như dì vẫn hình dung ." Diêu Linh ôn tồn .
Lời Diêu Linh  dứt, Thẩm Huệ Huệ ở bên cạnh liền tiếp lời: "Người  đầu thế hệ   mất tích, cả nhà họ Diêu rơi  cảnh 'tre già măng  mọc kịp'. Lớp trẻ tuy đông đúc nhưng đều  ai đủ sức gánh vác việc lớn. Ngay lúc họ Diêu đang lâm  cảnh nguy nan, chính là chị Diêu Linh   , một  chống đỡ cả một  trời, bảo bọc cho thế hệ . Là  dẫn đầu thế hệ trẻ, chị   chỉ dùng tài năng thêu thùa xuất chúng để lấn át  khác, mà còn vượt lên  đám đông với  phận một cô gái trẻ tuổi, khiến cả những   thiết lớn lên cùng  cũng  tâm phục khẩu phục. Tuy vẻ ngoài dịu dàng, thanh lịch, nhưng chị Diêu Linh  là  'ngoài mềm trong cứng' đích thực."
Thẩm Huệ Huệ tiếp lời: "Cho chuyến   , tất cả  thứ đều do chị  tự tay chuẩn ,  chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất đều  cân nhắc kỹ lưỡng. Tự hỏi lòng , con thấy bản   thể nào   chu đáo đến nhường ."
Nghe Huệ Huệ khen, Diêu Linh liền mỉm  : "Chẳng qua vì ngày thường chị   lúc nào cũng ở Kinh Đô,   thích tự   đây  đó một  nên mới tích lũy  chút kinh nghiệm thôi mà."
"À  thế, thảo nào chị Diêu Linh   nhiều kinh nghiệm   một  đến !" Thẩm Huệ Huệ   đưa mắt  sang Tú Phân, "Mẹ ơi,   vẻ chị Diêu Linh còn đáng gờm hơn cả hai  con  cộng   chứ!"
"Y thuật của Huệ Huệ, khả năng ứng biến nhanh nhạy cùng với trí tuệ thông minh, một  em  bằng mười chị  chứ còn gì nữa." Diêu Linh cũng vội vàng đáp lời.
Nghe hai  họ cứ thế  qua  ,  tung kẻ hứng,  Tú Phân còn  hiểu rõ ý đồ của họ cơ chứ.
Thảo nào mà rõ ràng hẹn  đúng một giờ, bà  cố gắng đến sớm hơn một chút,  mà hai     uống  từ  đó .
Thì   khi bà kịp đến, họ  bàn tính   đó cả !
"Không ! Thôn Nhai Tử cực kỳ nguy hiểm, hai đứa tuyệt đối   ! Mẹ kiên quyết  cho phép cả hai!" Tú Phân dứt khoát .
 bà thừa hiểu, hai   hợp tác ăn ý với  đến , chắc chắn sẽ  dễ dàng mà lay chuyển. Bà đưa mắt  cả hai, giọng trầm hẳn xuống, buồn bã cất lời: "Đó là nơi 'ăn thịt   nhả xương', cả hai thực sự   nguyên do Diêu Tinh xuất hiện ở chốn khỉ ho cò gáy đó ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-401-noi-dang-so-2.html.]
Lời Tú Phân  dứt, Diêu Linh và Thẩm Huệ Huệ đều lặng ,   thêm lời nào.
Khi mất tích, Diêu Tinh   còn là một cô bé thơ ngây, mà là một thiếu nữ đang ở độ tuổi trăng tròn.
Một thiếu nữ trẻ tuổi,  còn  què chân, xuất hiện đơn độc ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh, những điều  ngụ ý điều gì thì  cần  cũng rõ.
"Thôn Nhai Tử nghèo lắm,  ai trong thôn  thể trả nổi khoản tiền thách cưới mà cha   đưa . Bởi ,    giữ  ở đó, mà  cha  bán cho Thẩm Dũng ở thôn Phúc Thủy với giá ba trăm đồng..."
Tú Phân run rẩy cất giọng: "Mẹ  từng   đó , nhưng hai đứa thì tuyệt đối   đặt chân tới!"
Diêu Linh  , chậm rãi đáp: "Người mất tích  là   ruột thịt của cháu, là   đầu thế hệ  của Diêu gia. Chỉ cần cháu mang dòng m.á.u họ Diêu, cháu nhất định   tìm."
Tú Phân  Diêu Linh, nhất thời nghẹn lời,   phản bác .
Bà  sang  Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt  khẩn cầu  rưng rưng: "Huệ Huệ , con  lời  một     con?"
"Mẹ ơi, nếu con  với  rằng huyện Ninh Bình đang  mưa lớn, con định đến đó một chuyến, liệu   đồng ý  ạ?" Thẩm Huệ Huệ nhẹ nhàng hỏi.
Thậm chí cô còn   hết lời, Tú Phân  lập tức ngắt lời, giọng dứt khoát: "Không !"
Để một  Thẩm Huệ Huệ  về thôn Phúc Thủy,   mắc kẹt giữa trận mưa lụt kinh hoàng ở huyện Ninh Bình, đó vẫn luôn là nỗi day dứt, là một trong những điều bà hối hận nhất trong suốt cuộc đời .
Cơn mưa như trút nước, xối xả kéo dài  ngớt, nhấn chìm cả một vùng thành phố rộng lớn. Biết bao  dân  mắc kẹt giữa dòng nước lũ, kẻ  c.h.ế.t đuối thảm thương,    điện giật đến vong mạng...
Vô  t.h.i t.h.ể trương phình, lạnh ngắt trôi nổi theo dòng nước lũ cuồn cuộn, nhấn chìm  bộ thành phố trong một bức tranh tang thương. Suốt nhiều ngày  đó,   vẫn rùng  khi tìm thấy những t.h.i t.h.ể  trương phình, ruồi nhặng bu đầy,  vất vưởng ở những góc khuất, hẻo lánh.
Lúc đó con gái bà mới   nghiệp cấp hai,  ở trong một thị trấn hoang tàn, chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng đó suốt mấy ngày liền.
Mọi  đều hết lời ca ngợi sự cứu chữa tận tình và cống hiến quên  của các nhân viên y tế. Thẩm Huệ Huệ cũng nhờ thế mà giành  vinh dự là một học sinh giỏi xuất sắc.