Dù   bộ đồ   Diêu Linh thực chất đáng giá bao nhiêu, nhưng đường kim mũi chỉ cùng chất liệu vải  bộ đồ quả thực chẳng  thứ tầm thường.
Sau hơn một năm nghỉ dưỡng, cơ thể của Tú Phân  phục hồi  . Không chỉ những vết thương  cơ thể  lành lặn, mà sắc diện cũng hồng hào, tươi tắn hẳn, so với   thì cứ ngỡ như  hóa thành một con  khác .
Với nhan sắc hiện thời của Tú Phân, cho dù  giữa đám đông thì bà cũng  nổi bật.
Thông thường mà , nếu bà và Diêu Linh  cạnh , thì đáng  Tú Phân sẽ thu hút hơn mới .
Tuy nhiên, khí chất của Tú Phân vẫn dịu dàng, đằm thắm một cách kín đáo, còn Diêu Linh  toát lên vài phần cao quý, đúng chuẩn một tiểu thư khuê các. Dù là thần thái  dáng vẻ, Diêu Linh đều  phần lấn lướt hơn, thu hút  ánh .
Đây là khí chất  hình thành từ môi trường giáo dưỡng từ thuở nhỏ, một khi  trưởng thành thì  khó lòng  đổi.
Sau khi nhận   thế bất phàm của Diêu Linh, trong mắt thôn trưởng lóe lên một tia tinh quang, nhưng   nhanh chóng ẩn .
"Vị tiểu thư đây,  đến là khách quý. Các vị đều từ nơi khác ghé thăm thôn Nhai Tử, nếu thôn chúng   điều gì tiếp đãi  chu đáo, tiểu thư cứ việc  thẳng, chúng  nhất định sẽ xin  và chịu trách nhiệm,  cần  động tay động chân như thế  chứ?" Ông thôn trưởng ôn tồn  với Diêu Linh.
Những  dân xung quanh ai nấy đều  tiếng địa phương  nặng, duy chỉ  ông thôn trưởng , tuy tuổi  cao nhưng giọng    rõ ràng, rành mạch.
Dù vẫn mang âm hưởng thổ ngữ, nhưng khi ông cất lời phổ thông thì  chuẩn hơn  dân thường  nhiều.
"Chuyện   hỏi  của thôn Nhai Tử các ông đấy." Diêu Linh đáp lời: "Chúng  đến đây là để thư giãn, hái ít nông sản mang về  quà. Đang yên đang lành ở trong rừng táo, đột nhiên    của thôn các ông xuất hiện,     gì mà lập tức dọa con bé nhà chúng  sợ đến xanh mặt. Chuyện  các ông định xin  thế nào, chịu trách nhiệm  ?"
"Đột nhiên xuất hiện? Dọa   sợ hãi?" Thôn trưởng khẽ nhíu mày: "Là  như thế nào,     gì? Bây giờ  đó còn ở hiện trường ?"
Diêu Linh  đầu,  về phía Tú Phân.
Tú Phân cúi thấp đầu, khẽ vỗ lưng Thẩm Huệ Huệ  nhẹ nhàng dỗ dành cô bé đang rúc trong lòng vài câu.
Một lát , Thẩm Huệ Huệ vốn đang "giả vờ bất tỉnh" trong lòng Tú Phân từ từ mở mắt .
Dường như cô bé   dọa  nhẹ, cả  co rúm  trong lòng , chỉ để lộ  đôi mắt to tròn đầy vẻ kinh hoàng.
Thấy   đều đang  , Thẩm Huệ Huệ nhút nhát : "Con  dọc theo con đường nhỏ trong rừng táo, đang  thì đột nhiên  một  xuất hiện, cao hơn con, to hơn con, túm lấy tóc con, kéo con  mấy bước. Con sợ quá hét lên, may mà  và   ở gần đó nên  chạy đến ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-411-khoi-dau-ke-hoach-2.html.]
"Người đó phát hiện   đuổi theo thì lập tức buông tay ,  đó chạy về phía thôn."
"Con  túm tóc,  ngẩng đầu lên ,   rõ mặt  đó, nhưng  thể chắc chắn là chân  đó  thương, giống như  què, lúc bỏ chạy thì  khập khiễng..."
Lời Thẩm Huệ Huệ  dứt, sắc mặt   đều   đổi.
Thôn trưởng  càng buột miệng thốt lên: "Không thể nào! Sao   chuyện như  xảy   chứ!"
Thẩm Huệ Huệ như  lời  của thôn trưởng dọa sợ, lập tức  rúc sâu  lòng Tú Phân, nức nở  thút thít.
Thẩm Huệ Huệ  , sắc mặt của cả Tú Phân và Diêu Linh đều trở nên vô cùng khó coi.
Diêu Linh trầm giọng : "Ông nghĩ chúng  đang  dối ?"
"   ý đó, chỉ là... đang yên đang lành,   trong thôn chúng    thể đột nhiên tấn công một cô bé chứ." Thôn trưởng cố gắng kiềm chế cảm xúc,  đó nở nụ  trấn an với Diêu Linh.
"Sao, đánh     chịu trách nhiệm ?" Diêu Linh    liếc  về phía  vệ sĩ  cách đó  xa.
Người vệ sĩ lập tức dùng sức siết chặt hơn.
Cổ của gã hướng dẫn viên  siết đến đau rát, gã  khàn giọng kêu la.
Người dân trong thôn thấy gã hướng dẫn viên  bắt nạt như , tức đến nỗi siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Thấy hai bên  sắp gây chuyện, thôn trưởng bèn dùng gậy gõ mạnh xuống đất,  với Diêu Linh: "Vậy tiểu thư, tiểu thư  chúng    thế nào đây?"
"Kẻ  tay đầu tiên, lôi   đây, bắt  chịu trách nhiệm về chuyện  là ." Diêu Linh  thẳng.
Thôn trưởng   thì  nheo mắt ,  từ  xuống  nhóm  Diêu Linh, Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ một lượt, ánh mắt đầy thăm dò.
Đang lúc Thẩm Huệ Huệ nghĩ rằng ông  sẽ  đồng ý. Ngay  đó, cô bé  thấy thôn trưởng đột nhiên phá   một tiếng, dứt khoát : "Được thôi,  què chân  ,  sẽ cho gọi tất cả bọn họ đến đây, để tiểu thư từ từ nhận diện."
Nói xong, thôn trưởng  đầu , dùng tiếng địa phương  nhỏ với    lưng: "Vào thôn gọi mấy  mặt lạ đến đây, bảo họ giả vờ què chân, đối phó qua loa là  ."