Thêm nữa, Diêu Linh  đó  chuẩn  vô cùng chu đáo. Trong túi mỗi  đều  sẵn nước khoáng, bánh quy ép và các loại thực phẩm thiết yếu khác, đủ sức cầm cự cho  bộ chặng đường gian nan .
Mối lo ngại lớn nhất lúc  chỉ còn là tình trạng sức khỏe của Diêu Tinh.
Kể từ khi  tìm thấy, Diêu Tinh vẫn chìm trong trạng thái hôn mê sâu, cho đến tận bây giờ vẫn   dấu hiệu tỉnh .
"Diêu Tinh  sốt,   tuy chi chít vết sẹo cũ  khô và lành,   vết thương mới nào  viêm nhiễm..." Thẩm Huệ Huệ kiểm tra tỉ mỉ   Diêu Tinh một lượt, đoạn  sang  với Tú Phân và Diêu Linh: "Nhìn bên ngoài thì  thấy vấn đề gì quá nghiêm trọng,  thể là do suy dinh dưỡng trầm trọng kéo dài khiến bà  thể tỉnh , cũng  thể là não bộ  tổn thương, hoặc nội tạng  vấn đề... Dứt khoát  đưa bà  bệnh viện tuyến  để kiểm tra  diện mới  thể  rõ ."
Tú Phân vội vàng lấy một tờ khăn giấy, thấm đẫm nước  nhẹ nhàng chấm lên đôi môi khô nứt nẻ, bong tróc của Diêu Tinh. Không chỉ giúp  ẩm môi cho bà, mà những giọt nước len lỏi theo khóe miệng chảy  trong còn  thể bổ sung chút ít nước cho  bệnh.
Diêu Linh ngẫm nghĩ: "Bệnh viện tuyến đầu gần nhất  tận tỉnh thành,  xe   tàu hỏa cũng  mất đến mấy ngày trời..."
"Trước mắt cứ đến bệnh viện huyện  kiểm tra sơ bộ , đợi tình hình rõ ràng  chúng  sẽ tính toán tiếp." Thẩm Huệ Huệ đề nghị.
"Đành   thôi." Diêu Linh khẽ thở dài, đoạn  , rút tấm bản đồ  trải rộng  mặt.
Thôn Nhai Tử  biệt lập ở nơi giáp ranh của ba tỉnh.
Từ tỉnh Nam  tới thôn Nhai Tử, tuy  cách  quá xa nhưng đường   vô cùng quanh co hiểm trở. Lần , cả nhóm   đoạn đường   cho xóc nảy tưng bừng, đến  khỏe mạnh bình thường cũng suýt  chịu nổi, huống chi giờ đây  xe còn  Diêu Tinh đang bệnh nặng, chắc chắn họ  thể   con đường   nữa.
Phần lớn dãy núi phía  thôn Nhai Tử thuộc về địa phận tỉnh Tây, và  dân trong thôn cũng  tiếng địa phương của tỉnh Tây.
Thế nhưng tỉnh Tây   ở vị trí hẻo lánh, kinh tế và y tế đều còn lạc hậu hơn hẳn so với các tỉnh khác.
Quan trọng hơn cả là con đường  đến tỉnh Tây   trái ngược với đường về Kinh Đô, một khi  đặt chân đến đó, việc  trở về Kinh Đô sẽ càng thêm bất tiện.
Diêu Linh do dự  tấm bản đồ một lúc lâu, cuối cùng, cô chỉ  một điểm  đó, dứt khoát : "Chúng  sẽ đến đây."
Thẩm Huệ Huệ cúi đầu  theo, thấy ngón tay Diêu Linh dừng  ở góc phía đông của dãy núi trùng điệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-429-xoay-chuyen-tinh-the-4.html.]
"Tỉnh Đông?"
Phần tiếp giáp giữa tỉnh Đông và thôn Nhai Tử là nhỏ nhất. Từ thôn Nhai Tử  Tỉnh Đông, tuy đường khá bằng phẳng, thẳng tắp  hề xóc nảy, nhưng dù xe  chạy nhanh đến mấy cũng  mất trọn một ngày một đêm mới tới nơi.
"Tỉnh Đông là vùng đất nhiều núi,  giáp biển. Những năm đầu, nơi đây từng trải qua nhiều trận động đất, sóng thần hoành hành, nghèo khó đến mức chẳng  cái ăn,  ít    vượt biên  nước ngoài kiếm sống. Thế nhưng mấy năm gần đây,  sự điều hành của các cấp lãnh đạo, tình hình  ngày một khởi sắc. Hiện tại, trong ba tỉnh thì kinh tế tỉnh Đông đang là  nhất. Nơi đây  nhiều thương nhân buôn bán, tư tưởng cũng thoáng hơn, con  cũng ôn hòa hơn một chút."
Diêu Linh tiếp lời: "Quan trọng nhất là trong ba tỉnh, ngành y tế ở Tỉnh Đông nổi tiếng là phát triển nhất. Tuy các cơ sở  đều tập trung ở tỉnh thành nên bệnh viện huyện sẽ kém hơn một chút, nhưng dù  cũng thuộc địa phận Tỉnh Đông, chắc chắn sẽ  tệ hại như ở thôn Nhai Tử ."
Những thông tin liên quan đến kinh tế thập niên chín mươi   là một điểm mù đối với Thẩm Huệ Huệ, đặc biệt là về tỉnh Đông.
Kiếp  cô từng ghé qua nơi đó vài bận, nhưng ở kiếp  thì  từng đặt chân đến,    hình dung  Tỉnh Đông của thập niên chín mươi sẽ  .
Về phương diện , nguồn thông tin của Diêu Linh rõ ràng phong phú hơn Thẩm Huệ Huệ  nhiều, bởi  cô  hề  bất kỳ ý kiến nào khác, lập tức gật đầu đồng tình.
"Thôn Nhai Tử là một thôn làng quá đỗi hẻo lánh, dân trong thôn đa  một chữ bẻ đôi cũng  , coi thường phép nước nên mới thành  như ." Thẩm Huệ Huệ lý giải: "Đa  các làng quê, thị trấn khác đều  yên bình, cho dù  những chuyện khuất tất, bẩn thỉu nào đó thì cũng  giấu giếm bên ,  dám phơi bày  mặt. Chỉ cần chúng  cẩn thận một chút thì thường sẽ   vấn đề gì đáng lo ngại."
Nghĩ đến thôn Nhai Tử tăm tối  một tia ánh sáng mặt trời, cùng cái thị trấn bên   cấu kết bao che cho những điều xằng bậy của thôn, Diêu Linh liền  lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết: "Đợi  trở về,  nhất định sẽ kể rõ  chuyện  cho gia chủ, sớm muộn gì cũng bắt bọn chúng  trả một cái giá thích đáng!"
Thế nhưng  ai ngờ rằng,  mới đặt chân tới địa phận huyện, chiếc điện thoại của đội trưởng vệ sĩ  bất ngờ đổ chuông.
Đội trưởng vệ sĩ  máy vài câu, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc,  đó  đầu  Diêu Linh: "Diêu tiểu thư,   tìm cô ạ."
"Tìm  ư?" Diêu Linh thật sự ngỡ ngàng, chau mày hỏi: "Ai  tìm   đúng lúc  cơ chứ?"
"Là Lão phu nhân ạ." Viên vệ sĩ đáp, giọng đầy cung kính.
Lời viên vệ sĩ  thốt , tay Diêu Linh khẽ run lên bần bật, suýt chút nữa  rơi cả chiếc điện thoại quý giá.
Chỉ ít phút , chiếc xe việt dã  dừng bánh  cửa nhà khách huyện, nơi thường đón tiếp các cán bộ cấp cao.
Xe  dừng hẳn, cửa xe liền  mở . Mấy nhân viên y tế mặc đồng phục trắng, nhanh nhẹn luồn  trong, đưa Diêu Tinh  ngoài  lập tức chuyển bà  bệnh viện huyện gần đó.