Thấy Thẩm Huệ Huệ vẫn nắm tay Tú Phân,  ngừng lay tay , giục giã rời , dì Trương lập tức sốt ruột.
Liên tục  Thẩm Huệ Huệ chọc tức, dì Trương sớm   hiềm khích với Thẩm Huệ Huệ. Thấy Thẩm Huệ Huệ  vẻ yếu ớt, nhút nhát,   dì Trương trực tiếp nhắm thẳng  cô mà quát: "Này con bé con,  năng luyên thuyên gì đấy? Người lớn đang  chuyện, trẻ con nín !"
Nói xong, bà    sang Tú Phân: "Đừng  con bé nó  linh tinh. Phòng khách ngay phía  mặt  kìa, sắp tới nơi . Trong đó  sô pha êm ái,   thơm, mau  trong  nghỉ cho đỡ mỏi chân."
Nếu Thẩm Huệ Huệ thật sự là một cô bé nhút nhát,  dì Trương quát như  thì chắc chắn cô sẽ sợ hãi  lập tức im miệng.
 cô  là một cô bé  xanh đầy mưu mẹo.
Dì Trương  quát Thẩm Huệ Huệ xong, cô  những  dừng , khi kéo tay Tú Phân thì gương mặt  càng  vẻ tội nghiệp hơn: "Mẹ ơi, con  dám  nữa ."
Cô  , chỉ tay về phía : "Mẹ  xem, phía   là phù điêu chạm trổ, lỡ con bất cẩn giẫm hỏng thì   bây giờ?"
Tú Phân  theo hướng Thẩm Huệ Huệ chỉ.
Họ   qua hơn nửa con đường rợp bóng cây, sắp đến cuối đường, tiến  khu vực tiếp theo của khu biệt thự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-43-cau-nao-cau-nay-deu-noi-nguoc-3.html.]
Chính vì , càng  sâu bên trong thì phù điêu càng dày đặc. Đến  cửa phòng khách của tòa nhà chính, phù điêu càng  trải rộng , phô trương sự sang trọng, quyền quý.
Dì Trương cố tình khoe khoang,  oai  mặt hai  con, còn bịa chuyện giá trị lên tới mấy trăm,  ba nghìn tệ. Thực tế, phù điêu vốn là vật trang trí lát  đất, vốn là để cho   bước lên.
 những lời    thì  thể lập tức rút  , dì Trương đành  : "Cháu đừng bước  chính giữa,  men theo hai bên là ."
" hai bên   hoa, giá trị đến mấy trăm tệ lận, lỡ cháu đụng   hỏng thì . Mẹ con cháu  gì  tiền,   mà đền ." Thẩm Huệ Huệ ,   bảo Tú Phân: "Mẹ ơi, chúng  đừng qua đó nữa."
Dì Trương liên tục  Thẩm Huệ Huệ chặn họng mấy , thậm chí còn  cô dùng chính những lời  dối mà bà  bịa  để chặn họng ngược .
Bà   thể thừa nhận rằng  cố ý  dối để  khó Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân,  càng  nghĩ   lời lẽ nào để phản bác  con bé. Ngay cả việc bảo Thẩm Huệ Huệ im miệng cũng  , ngược  cô còn  huyên thuyên hơn, khiến bà  càng thêm tức giận.
Lúc , thấy cái miệng nhỏ của Thẩm Huệ Huệ cứ líu lo, câu nào câu nấy cũng chọc ngược , dì Trương  dồn nén một bụng bực tức, cuối cùng cũng  kìm  mà văng  lời lẽ khó : "Trời đất quỷ thần ơi, con bé   mà vô phúc  còn đáng ghét đến thế! Nhà cao cửa rộng thế , những đứa trẻ khác đều tìm cách kéo   hưởng phúc. Đằng  cháu thì  , cái gì cũng cản, cái gì cũng ngăn, y như cái  chổi sợ    sống sung sướng !"
Vốn đang chìm trong do dự,   dì Trương văng  những lời lẽ , Tú Phân chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc lạnh  thẳng  bà : "Bà  cái gì?"
---