Mà đến cả Diêu lão phu nhân cũng  thận trọng và dè dặt khi tiếp đón vị khách quý hôm nay, chỉ nghĩ thôi là Tú Phân   khỏi thấp thỏm lo lắng: “Vị quan chức cấp cao như …  là dì tránh   nhé. Dì sợ lỡ   sơ suất,  mất mặt thì  đáng , nhưng liên lụy đến nhà họ Diêu thì đó là chuyện khôn cùng…”
“Có gì mà liên lụy chứ, bây giờ dì  là  của nhà họ Diêu , còn lo gì nữa.” Diêu Linh : “Với  lát nữa  , chúng   dậy, chào hỏi  lễ phép tiễn khách là , chuyện đơn giản như  thôi.”
“…”
“Cháu  gặp ông , cũng thấy  nôn nao trong lòng.” Diêu Linh  với Tú Phân: “Chúng  cùng mạnh dạn thử một phen. Lần  thành công,    kinh nghiệm  thì sẽ  còn sợ hãi nữa.”
Tú Phân còn định từ chối. Thế nhưng giây tiếp theo, chỉ  tiếng “két” nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ từ từ hé mở, hai bóng  cao lớn chậm rãi hiện  từ bên trong.
“Trước tiên  dậy, cúi đầu, đợi bà nội giới thiệu chúng  thì ngẩng đầu lên. Bất kể đối phương  gì, cứ mỉm  tao nhã là . Nếu căng thẳng quá mà    vẻ tao nhã, thì cứ nở một nụ  ngượng nghịu, lịch sự,  đó  theo  bà nội tiễn khách là .”
Dặn dò một  thật nhanh, Diêu Linh liền  đầu  dậy,   hiệu cho Thẩm Huệ Huệ theo   khẽ nắm tay Tú Phân, dẫn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ cùng tươi tắn tiến lên.
Diêu lão phu nhân và vị khách quý sóng vai bước .
Vừa bàn xong chuyện của Diêu Tinh và thôn Nhai Tử, gương mặt cả hai vẫn còn nặng trịch ưu tư.
Mãi đến khi thấy Diêu Linh dẫn  lên đón, Diêu lão phu nhân mới nở nụ , : “Đây là cháu gái  Diêu Linh, hai vị  là…”
Không đợi Diêu lão phu nhân giới thiệu xong, vị khách quý  vô cùng kinh ngạc : “Huệ Huệ?”
Nghe vị khách quý gọi tên Thẩm Huệ Huệ, tất cả   đều sững sờ.
Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu lên. Khi  rõ gương mặt   mặt, cô cũng  kìm  vẻ ngạc nhiên mà thốt lên: “Chú… Chú Thịnh?”
Vị khách quý hôm nay của Diêu lão phu nhân  ai khác chính là Thịnh Vân Tế, chú ruột của Thịnh Tiểu Mãn, bạn cùng phòng thời cấp ba của Thẩm Huệ Huệ.
Vụ án học sinh trường Trung học S nhảy lầu tự tử năm đó, Thịnh Tiểu Mãn  hàm oan. Dưới sự dẫn dắt cố ý của kẻ thủ ác là một bác sĩ tâm lý, cô bé suýt nữa  nhảy lầu tự sát, ôm theo nỗi hàm oan uất ức mà nhắm mắt, tạo cơ hội cho hung thủ may mắn thoát tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-435-hao-mon-chong-lung-4.html.]
May mà Thẩm Huệ Huệ kịp thời phát hiện, kéo cô bé thoát khỏi bờ vực sinh tử.
Do bố  Thịnh Tiểu Mãn ly hôn, bố quanh năm vắng nhà,    mấy bận tâm nên Thẩm Huệ Huệ    điện thoại của bố  cô bé, chỉ còn cách gọi   điện thoại đầu tiên trong cuốn sổ danh bạ mà cô bé lưu . Chủ nhân của  điện thoại đó chính là chú út của Thịnh Tiểu Mãn, Thịnh Vân Tế.
 lúc Thịnh Vân Tế đang ở Kinh Đô, kịp thời đến trường Trung học S tìm hiểu chi tiết vụ án. Trong quá trình trao đổi với Thẩm Huệ Huệ, hai  như gặp  tri kỷ, trò chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp.
Dưới áp lực của Thịnh Vân Tế, kẻ thủ ác nhanh chóng  bắt gọn. Theo sự sắp xếp của gia đình, Thịnh Tiểu Mãn cũng rời khỏi Kinh Đô, nơi lưu giữ quá nhiều đau buồn, để đoàn tụ cùng  bố đang sinh sống ở xa.
Chuyện lúc đó rung chuyển khắp Kinh Đô,  mà thoáng chốc,  mấy tháng trời trôi qua,  ngờ cô  gặp  Thịnh Vân Tế trong  cảnh thế .
“Khách quý của bà nội Diêu  là chú…” Thẩm Huệ Huệ kinh ngạc , đột nhiên nhớ  lúc Thịnh Vân Tế đến trường Trung học S,  bộ ban lãnh đạo trường S đều tề tựu đông đủ, vẻ mặt ai nấy đều cẩn trọng khác thường. Thẩm Huệ Huệ còn loáng thoáng  thấy hiệu trưởng gọi Thịnh Vân Tế là “bí thư”.
Với địa vị xã hội của lãnh đạo trường Trung học S, một vị bí thư bình thường chắc chắn  thể khiến những lãnh đạo lão luyện đó  căng thẳng đến .
Lúc đó Thẩm Huệ Huệ  đoán chức vụ của Thịnh Vân Tế  tầm thường.
Quả thực  ngờ  rằng, chú   … tiền đồ xán lạn đến nhường !
“Không ngờ   thể gặp cháu ở nơi .” Thịnh Vân Tế  : “Vậy , nữ  hùng  liều  xông  thôn Nhai Tử, dẫn lối   cứu  , chính là cháu ?”
“Không  cháu, cháu   thôn Nhai Tử ở  ạ.” Thẩm Huệ Huệ vội vàng ôm lấy Tú Phân, nhanh nhảu giải thích: “Năm đó,  cháu khi còn nhỏ dại, vì biến cố mà lưu lạc đến thôn Nhai Tử,  lớn lên ở đó. Thôn Nhai Tử  ở vị trí heo hút,  ngoài khó mà tìm thấy,   là nhờ  cháu dẫn chúng cháu về mới cứu    ạ.”
Nghe Thẩm Huệ Huệ , ánh mắt Thịnh Vân Tế chầm chậm dịch chuyển, cuối cùng dừng    Tú Phân.
Không    là ảo giác của Thẩm Huệ Huệ , cô luôn cảm thấy ánh mắt của Thịnh Vân Tế  Tú Phân  chút kỳ lạ, thời gian ông  bà cũng  lâu hơn một chút.
 ngay giây phút , Thịnh Vân Tế  nở một nụ  hiền hậu,  với Tú Phân: “Hóa  cô chính là  của Huệ Huệ,  họ Thịnh, tên Vân Tế, trong câu ‘trực quải vân phàm tế thương hải’. Hân hạnh   quen với cô.”
(Câu thơ nổi tiếng của Lý Bạch, nghĩa là căng buồm vượt biển xanh)
Nói xong, Thịnh Vân Tế chủ động đưa tay  với Tú Phân.