Lăng Gia Thạch là   ăn học, trong lòng nghĩ gì cũng  đến nỗi biểu lộ hết  mặt.
Tiểu Trần thì khác. Thân là trợ lý, Tiểu Trần  chỉ  chăm sóc Lăng Gia Thạch mà còn cần  để mắt tới  , phòng khi     ngoài bắt nạt.
Người  thường   hiền lành thường chịu thiệt thòi. Khi cần   đóng vai ác,   địa vị cao sang   tiện bày tỏ thái độ khó chịu,  thì Tiểu Trần chẳng  gì  e dè, ngược  còn  bộc lộ rõ sự coi thường, kẻo    coi là kẻ ngốc.
Vừa  lúc ăn cơm, Thẩm Huệ Huệ    ưng kiểu cách của Tiểu Trần. Lúc ,  khi  Lăng Gia Thạch  xong, vẻ mặt Tiểu Trần gần như  khắc hai chữ "đồ ăn mày" lên mặt.
Dù Thẩm Huệ Huệ  hiền lành đến mấy cũng  khỏi chạnh lòng.
Cô vốn    qua  gì thêm với Lăng Gia Thạch, lúc  liền dứt khoát : "Không cần , bạn bè của  thì  tự lo liệu . Trời cũng  còn sớm nữa, hai  về nghỉ ngơi sớm ."
Nói , Thẩm Huệ Huệ kéo  đàn ông xoay  định bước.
Lăng Gia Thạch thấy Thẩm Huệ Huệ tức giận, vội vàng đuổi theo: "Huệ Huệ,    ý gì khác.  chỉ  giúp em thôi..."
"Không cần , Lăng Gia Thạch, thật sự  cần." Thẩm Huệ Huệ  đầu , nghiêm túc  với Lăng Gia Thạch: "Thật  hôm nay  đến tìm , vốn là để  rõ  chuyện với . Chúng  là bạn học, cùng sống, cùng học tập trong một trường, giúp đỡ lẫn  là điều hiển nhiên. Không chỉ riêng , hôm đó nếu là bất kỳ ai khác  lạc đường  ở đó,  cũng sẽ đến giúp."
"Đó chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng  cứ liên tục mời khách, tặng quà cho  . Nhiều  như   khiến  ít   hiểu lầm. Sự hiểu lầm   gây  cho   ít rắc rối."
Nghe , Lăng Gia Thạch theo bản năng cảm thấy Thẩm Huệ Huệ sắp  những lời    , vội vàng : "Được  ,   xen  chuyện của em và bạn em nữa. Những lời   cứ coi như   , em đừng giận,   ngay đây. Đợi vài hôm nữa bình tâm , chúng  hãy gặp  ăn bữa cơm  chuyện nhé."
   Thẩm Huệ Huệ  quyết tâm,    cho   cơ hội trốn tránh: "   ăn cơm với , chúng    đến mức  thường xuyên cùng  ăn cơm."
Lăng Gia Thạch sững sờ,  thể tin nổi những lời Thẩm Huệ Huệ  thốt . Anh   đầu, trợn tròn mắt  cô, vẻ mặt ngây ngẩn, thậm chí  chút đáng thương.
"Chúng  chỉ là bạn học bình thường,   cứ tiếp tục  bạn học thôi nhé." Thẩm Huệ Huệ  xong, thấy Lăng Gia Thạch trợn tròn mắt  cô, vẻ mặt ngây ngẩn, thậm chí  chút đáng thương. Cô khẽ chạnh lòng.
 cảm xúc  nhanh chóng  cô đè nén xuống. Lời  thật thường cay đắng, nhưng nếu cô   rõ ràng sớm thì   cho cả đôi bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-478-hieu-nham-3.html.]
"Số tiền nước, tiền quà mời bạn bè nữa, hôm nào  sẽ thống kê   gửi trả cho .    đây, tạm biệt." Thẩm Huệ Huệ  xong thì   vẻ mặt của Lăng Gia Thạch nữa.
Cô kéo  đàn ông rời khỏi đó, tiến về tiệm thuốc tây gần trường.
Lý trí mách bảo Thẩm Huệ Huệ, hôm nay  rõ ràng thì   sẽ  còn vướng bận những rắc rối về . Đối với cô, đối với Lăng Gia Thạch đều là chuyện .
 về mặt tình cảm,  dáng vẻ tổn thương của Lăng Gia Thạch, trong lòng Thẩm Huệ Huệ cũng chẳng dễ chịu chút nào. Dù    cũng đối đãi với cô  tệ, chỉ là cô  thích cách thể hiện đó mà thôi.
Tâm trạng cô trĩu nặng, suốt dọc đường   mở lời.
Mãi đến khi  tiệm thuốc, mua thuốc xong thì Thẩm Huệ Huệ bảo  đàn ông  xuống ghế. Cô vén cổ áo , tỉ mẩn bôi thuốc giúp .
Bôi  một nửa, Thẩm Huệ Huệ đột nhiên để ý thấy tai  đỏ gay, gần như ứa máu. Lúc  cô mới chợt tỉnh khỏi mớ bòng bong với Lăng Gia Thạch, ngơ ngác   hỏi: "Tai  đỏ quá."
Người đàn ông hoảng hốt  đầu , lúc  Thẩm Huệ Huệ mới phát hiện,  chỉ tai mà cả gò má  cũng ửng hồng.
"Anh sốt , vết thương  mới  thương mà... Đâu đến nỗi  phong đòn gánh chứ..." Thẩm Huệ Huệ kinh ngạc .
"Không,  ." Người đàn ông lắp bắp .
"Vậy  nóng lắm ,  để  mua cho  chai nước lọc nhé?" Thẩm Huệ Huệ  .
Lần   đợi  đàn ông lên tiếng, cô nhân viên tiệm thuốc  bên cạnh  nín  nổi: "Cháu gái ơi, bạn trai cháu ngượng đấy thôi!"
Cô nhân viên  dứt lời,  chỉ mặt  đàn ông đỏ bừng mà mặt Thẩm Huệ Huệ cũng đỏ ửng theo: "Cháu,     bạn trai cháu ạ!"
"Trường học  khuyến khích sinh viên yêu đương, cô  mà."
Cô nhân viên  chiều thấu hiểu, rằng cô hiểu,  hiểu, tất cả chúng  đều hiểu.