Thẩm Huệ Huệ thấy càng giải thích càng thêm rối, cả cô cũng lúng túng: "Anh thật sự bạn trai cháu mà!"
"Yên tâm , cô nhiều chuyện, sẽ giữ bí mật cho hai đứa." Cô nhân viên thấy Thẩm Huệ Huệ sốt ruột đến sắp đổ mồ hôi, vội : "Hai đứa cứ tiếp tục bôi thuốc , cứ xem như ai ở đây cả."
Nghe , Thẩm Huệ Huệ lập tức nhanh nhẹn hơn.
Vết thương của đàn ông ở vai, tự bôi thuốc bất tiện nên Thẩm Huệ Huệ mới vén cổ áo giúp .
Hồi ở huyện Ninh Bình ngày , đừng là bôi thuốc ở vai, ngay cả những chỗ như ngực, bụng, eo thì Thẩm Huệ Huệ đều chạm qua, từng thấy ai cảm thấy điều gì . Lần hiểu lầm thành thế .
Vừa Thẩm Huệ Huệ lòng bồn chồn, lúc bôi thuốc để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.
Lúc , cô tập trung việc mắt, nhanh chóng chợt nhận bên cạnh một tấm kính lớn. Dưới ánh đèn, tấm kính hóa thành một chiếc gương, phản chiếu rõ bóng dáng hai .
Hồi ở huyện Ninh Bình, gương mặt đàn ông bầm dập, khắp đầy vết thương. Khi đó Thẩm Huệ Huệ vẫn đến tuổi cập kê, vẫn còn là một cô bé học cấp hai.
Sau bao nhiêu năm, dung mạo đàn ông hồi phục như cũ, Thẩm Huệ Huệ cũng lớn phổng phao.
Hai cạnh , trông chẳng khác nào những trẻ tuổi trạc tuổi. Cộng thêm tư thế bôi thuốc mật như , thảo nào nhân viên tiệm thuốc nghĩ sai lệch.
Nếu thấy một đôi nam nữ như đường, e là chính Thẩm Huệ Huệ cũng sẽ hiểu lầm...
"Khụ khụ, bôi xong đó. Anh thấy trong thế nào?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.
" thấy , cảm ơn em." Gương mặt đàn ông vẫn còn ửng đỏ.
Sự ngượng ngùng của khiến Thẩm Huệ Huệ cũng còn thấy ngại nữa. Cô cố tỏ thoải mái : "Chuyện nhỏ thế , gì mà cảm ơn. À đúng , hiện đang ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-479-hieu-nham-4.html.]
Người đàn ông ngước mắt lên, thấy Thẩm Huệ Huệ đang lựa lời , chút do dự . Anh nghĩ đến biểu hiện của Lăng Gia Thạch, liền lập tức hiểu ý cô.
Lăng Gia Thạch sẵn định kiến, cho rằng là huyện Ninh Bình. Thẩm Huệ Huệ cũng theo đó mà Lăng Gia Thạch dẫn dắt sai hướng, kết hợp với những ký ức thê thảm của ở huyện Ninh Bình nên cô cho rằng là một lang thang nhà cửa, tìm đến Thẩm Huệ Huệ để cầu cứu...
Thấy đối phương im lặng, Thẩm Huệ Huệ tưởng chạm lòng tự trọng của , vội : "Thật là thế , khi đến Kinh Đô thì tích cóp một món tiền kha khá. Số tiền để trong tay cũng chẳng để gì, nên mua một căn nhà nhỏ ở ngay gần trường. Anh cũng ở ký túc xá, phép của nhà trường thì buổi tối thể ở bên ngoài qua đêm về, càng đừng đến chuyện ở trong căn nhà đó. Thành đến giờ căn nhà vẫn còn bỏ trống."
Tuy Lý Quốc Kiệt cho Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân một căn nhà của nhà họ Bạch, nhưng với tầm của một từng trải, lăn lộn nhiều như Thẩm Huệ Huệ thì nhà ở Kinh Đô càng nhiều càng .
Thế nên cô và Tú Phân tính toán tiền mặt đang , quyết định mua một căn nhà nhỏ. Đợi khu đất ở phía Tây Kinh Đô mở bán, cả hai sẽ mua thêm vài căn lớn hơn. Sau , mấy món của cải sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho hai con họ.
Thẩm Huệ Huệ vốn định mua căn nhà thứ hai ở gần căn hộ Tú Phân đang ở, như khi cho thuê nhà thì Tú Phân cũng dễ bề thu tiền thuê. Tú Phân đồng ý, nhất quyết đòi mua một căn gần trường đại học của Thẩm Huệ Huệ.
Tuy Tú Phân học, nhưng từng sống trong môi trường tập thể tương đối khép kín như nhà máy. Giữa với , khi sống chung với thì khó tránh xảy mâu thuẫn.
Trước Thẩm Huệ Huệ chỉ học một năm cấp ba thì thôi, cần suy nghĩ nhiều. đại học ít nhất cũng bốn năm, khi nghiệp đại học, nếu tiếp tục ở trường học lên cao hơn thì thêm mấy năm nữa.
Căn nhà nhỏ thứ hai mua ở gần trường, nếu Thẩm Huệ Huệ thích ở ký túc xá thì cứ ở. Lỡ như dọn ngoài thì cũng chỗ để bất cứ lúc nào.
Thế nên khi mua xong thì đến giờ vẫn cho ai thuê căn nhà đó, vẫn còn để trống.
Nghĩ đến đây, Thẩm Huệ Huệ với đàn ông: "Nhà để lâu vắng , ấm cũng tan mất . Nếu ngại, lẽ thể giúp ... ở tạm một thời gian, ấm nhà cửa, cho căn nhà đó thêm chút khí ?"
Người đàn ông Thẩm Huệ Huệ : "Nếu ở khách sạn..."
Thẩm Huệ Huệ đến hai chữ khách sạn là nhớ đến cái vẻ mặt của Trần: "Ôi chao, đừng nghĩ đến bọn họ nữa, nên chấp nhặt gì. Mấy nhà giàu từ các gia tộc lớn , ít nhiều cũng vài điều bất tiện..."