Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ngay lúc đó, chỉ  một tiếng "cạch" khô khốc, cánh cửa biệt thự   mở . Dì Trương kéo mạnh cửa, xuất hiện  mắt  .
  đầu tiên bước    bà, mà là một thanh niên trẻ tuổi.
Chàng trai để mái tóc bổ luống 4/6, vận chiếc áo sơ mi xanh biếc và quần jean cạp cao.  là kiểu ăn mặc thời thượng, sành điệu nhất của giới trẻ thời bấy giờ.
Mặt mũi tuy bình thường, nhưng trông khá nho nhã thư sinh, khí chất  hề tệ.
Khi thấy   ngoài cửa,  thanh niên sững , đoạn vui mừng thốt lên: "Châu ?"
Rõ ràng Châu  cũng nhận   , lập tức gật đầu đáp: "Tô thiếu gia."
"Châu  khách khí quá , cứ gọi cháu là Chí Vũ là ." Tô Chí Vũ nhanh chân bước tới  mặt  , hồ hởi  với Châu : "Lần  cháu gặp ngài là năm ngoái ở Kinh Đô, vẫn luôn mong  ngài chỉ giáo vài chiêu, nhưng ông ngoại cháu dặn ngài bận rộn lắm,  nên  phiền. Chẳng ngờ cách một năm   dịp gặp , cơn gió nào  đưa ngài đến tỉnh Nam thế ? Ngài mau  trong nghỉ chân."
So với vẻ nhiệt tình của Tô Chí Vũ, Châu   tỏ  điềm đạm hơn nhiều. Ông đáp: " chỉ là   công,  nhiệm vụ đưa hai vị đây đến mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-48-dat-dieu-2.html.]
Tô Chí Vũ  , lúc  mới chợt nhớ  mục đích   ngoài, vội  sang  Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang  cạnh đó.
Trong lúc  từ con đường rợp bóng cây , dì Trương  vội vã kể tóm tắt   chuyện  diễn  cho Tô Chí Vũ .
Khi  Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trong bộ quần áo cũ kỹ, sờn rách   thời từ lâu, Tô Chí Vũ trong lòng thầm nhủ, quả thật cũng khó trách dì Trương  tỏ  coi thường họ như .
Nhìn cái cách ăn mặc, cái vẻ ngoài chất phác , nếu   vì  Châu  dặn ,  lẽ Tô Chí Vũ cũng ngỡ là hai  từ  đến để xin ăn.
Nghĩ đến  , dù  gần tứ tuần nhưng vẫn giữ vẻ tiểu thư đài các, mười ngón tay chẳng hề dính việc nhà,   ngắm  dung mạo Tú Phân   thời gian gọt giũa và gương mặt nhỏ bé, vàng vọt, da bọc xương của Thẩm Huệ Huệ, Tô Chí Vũ  khỏi cảm thán. Hai nhà thật đúng là khác biệt một trời một vực, ví như mây với bùn cũng chẳng hề quá lời.
Trong lòng   thoáng dâng lên vài phần thương cảm.
Có những  dù  phận ban cho cơ hội , song  chẳng  cái vận hưởng trọn phúc phần đó.
Nửa đời   trôi qua, dẫu cuối cùng  phát hiện  chân tướng thì cũng còn ích gì nữa .
---