Lăng Mai đưa tay , tao nhã nhận lấy  cúi đầu khẽ nhấp một ngụm,  đó  đặt lên tay  hầu. Lúc  bà  khẽ hất cằm,  Thẩm Huệ Huệ với vẻ cao ngạo  : "Thẩm Huệ Huệ,  thôn Phúc Thủy, tỉnh Nam, học tiểu học và trung học cơ sở đều ở thị trấn. Sau khi  nghiệp trung học cơ sở, theo  lên tỉnh thành,  đó thi đỗ  trường đại học ở Kinh Đô. Bố là Thẩm Dũng, thường xuyên lui tới các sòng bạc ở huyện,  là Tú Phân, công nhân dây chuyền nhà máy..."
Giọng Lăng Mai  lớn nhưng  vang vọng khắp cả đại sảnh,   đều  rõ mồn một.
Không ít   Thẩm Huệ Huệ bằng ánh mắt khác thường.
Nhà họ Lăng vẫn duy trì chế độ phong kiến. Trong nhà ,  họ Lăng đều là chủ tử, ngoài  thì đều là nô tài phục vụ chủ tử.
Chủ tử cao quý, nô tài hèn mọn, nô tài phục vụ chủ tử là lẽ đương nhiên.  nhiều nô tài như  thì  thể ai cũng giống ai. Vì , giữa nô tài với nô tài cũng  chế độ cấp bậc riêng.
Những nô tài  chủ tử tin tưởng,  việc cho chủ tử là  kính trọng nhất, ví dụ như cô Ngọc. Những   hầu hạ gần gũi với chủ tử thì địa vị cũng tương đối cao, ví dụ như các vệ sĩ đang  gần đây và các cô  hầu đang quạt, đ.ấ.m bóp cho Lăng Mai.
Còn loại nô tài phụ trách quét dọn, cọ rửa nhà vệ sinh hằng ngày chắc chắn là hạng hèn mọn nhất.  dù là nô tài cấp thấp nhất trong nhà họ Lăng cũng   xuất  bần hàn như Thẩm Huệ Huệ.
Mẹ thì  công nhân dây chuyền nhà máy  đành, bố  còn là một kẻ chuyên cờ b.ạ.c ở sòng nữa chứ? Lớn lên ở chốn thôn quê hẻo lánh  cam, đằng     cha   như . Quả tình là  còn mặt mũi nào.
Dù  đến nhà họ Lăng để xin  kẻ hầu  hạ, hạng  như thế cũng chẳng đủ tư cách, huống chi  còn dám dính líu đến  ấm Lăng Gia Thạch của Lăng gia nữa chứ?
Ánh mắt khinh miệt, chán ghét, thậm chí len lỏi cả sự ghen tỵ, cứ thế dồn thẳng lên  Thẩm Huệ Huệ.
Thẩm Huệ Huệ trầm giọng: "Bà  điều tra lý lịch của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-493-xuat-than-thap-kem-2.html.]
" ." Lăng Mai  hề tỏ  ngượng ngùng khi phơi bày chuyện riêng tư của  khác: "  thấy  ít cô gái giống như cô. Có thể từ một thôn làng nhỏ mà thi đỗ đại học ở Kinh Đô, thì ở làng các ,  lẽ cô đúng là tài giỏi, xuất chúng.  đặt ở một thành phố lớn, cô chẳng khác nào một giọt nước giữa biển cả mênh mông, thoáng chốc   nhấn chìm,  còn để  dấu vết nào. Thẩm Huệ Huệ, cô học ở Kinh Đô cũng  một dạo . Cô thử tự ngẫm xem, trong  bạn học của cô, còn ai  xuất  kém hơn cô ?"
Lăng Mai dứt lời, còn  Thẩm Huệ Huệ bằng giọng điệu đầy ẩn ý: "Đã   thấy chốn phồn hoa bên ngoài, ắt hẳn  nỡ  về chốn cũ. Dù  từng trải qua tâm tình ,  vẫn  thể thấu hiểu.   hy vọng cô hiểu rằng, giữa cô và Gia Thạch, vốn dĩ là  của hai thế giới   khác biệt."
Thẩm Huệ Huệ ngẩn ,    gì: "Vậy các  dụ  đến đây, chỉ để  những lời  thôi ư?"
Thấy gương mặt Thẩm Huệ Huệ rốt cuộc cũng hiện rõ vẻ  vui, Lăng Mai lập tức nghĩ rằng   chạm đúng  chỗ yếu của cô gái.
Dù  cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy xuân xanh, dẫu thông minh tài giỏi đến  thì cũng đang ở độ tuổi tự ái tột cùng. Bị phụ  của bạn học nam vạch trần những ý nghĩ thầm kín  mặt bao nhiêu , Lăng Mai chỉ nghĩ thôi cũng  cảm thấy mặt nóng ran. Mặt Thẩm Huệ Huệ thì đúng là trơ thật, đến tận bây giờ mới   hổ.
Lăng Mai nhếch mép ,  Thẩm Huệ Huệ với vẻ ban ơn: "Chẳng ai  cả đời chân lấm tay bùn, cô   đổi vận mệnh,  thành  thành phố,  cải thiện cuộc sống cho  và , đó là lẽ dĩ nhiên. Chỉ là       phận, vươn tay hái đóa hoa  mắt thì còn  thể hiểu, chứ bắc thang lên trời hái trăng thì đúng là mơ mộng hão huyền. Nếu cô thiếu thốn tiền bạc, Lăng gia cũng  thể bồi thường cho cô một chút..."
"Bao nhiêu?" Thẩm Huệ Huệ  đợi Lăng Mai dứt lời,  buột miệng hỏi.
Lăng Mai bỗng nhớ  dường như thôn trưởng thôn Phúc Thủy  một đứa cháu trai trạc tuổi Thẩm Huệ Huệ. Thẩm Huệ Huệ  xứng với Lăng Gia Thạch, nhưng  môn đăng hộ đối với cháu trai của vị thôn trưởng ,  thể tác hợp cả hai thành một đôi duyên nợ.
Bà  đang tính toán   để khuyên Thẩm Huệ Huệ từ bỏ ý định gả  Lăng gia,  về lấy con trai thôn trưởng, nào ngờ  gì   thấy Thẩm Huệ Huệ ngắt lời.
Lăng Mai ngây  một lúc, dường như vẫn  hiểu Thẩm Huệ Huệ đang  gì: "Cô   gì cơ?"
Thẩm Huệ Huệ đáp: "Bà bảo  buông bỏ Lăng Gia Thạch, sẽ bồi thường cho  một chút.  hỏi bà, bà định cho  bao nhiêu tiền?"