"Nếu nó thực sự từ nông thôn mà vươn lên  đến ngày hôm nay,  còn  thể nể trọng nó đôi chút. Nào ngờ  chỉ là một đứa con hoang mang  phận thấp hèn." Lăng Mai chép miệng .
Nghĩ đến sự quan tâm của Lăng Gia Thạch đối với Thẩm Huệ Huệ, bà   càng tức giận hơn: "Chỉ vì thứ con hoang  mà Gia Thạch đặc biệt về đây một chuyến, còn cảnh cáo    động đến nó. Cô  xem  con    thể  trúng một kẻ như  chứ!"
Nếu Lăng Mai   gì cả mà Lăng Gia Thạch chủ động thú nhận,  lẽ Lăng Mai sẽ  Lăng Gia Thạch ảnh hưởng, thuận theo suy nghĩ của  .
Thế nhưng, khi Lăng Mai    lời  tiếng  từ bên ngoài,    một cuộc va chạm chẳng mấy dễ chịu với Thẩm Huệ Huệ, thì việc chứng kiến con trai  vì Thẩm Huệ Huệ mà  bao nhiêu chuyện, chỉ càng khiến bà  thêm chán ghét cô  mà thôi!
Cô Ngọc đáp lời: "Thiếu gia  lớn  mới  lòng một cô gái, khó tránh khỏi đôi chút bốc đồng."
"Ban đầu  cứ ngỡ nó chỉ là một sinh viên nhà quê thi đỗ  trường danh giá, xuất   chẳng  gì  còn kiêu ngạo, chỉ cần ném vài đồng bạc lẻ là tự giác  điều mà buông tha. Không ngờ phía  còn  một quá khứ mờ ám như . Giờ chúng   còn phô trương thanh thế bằng tiền bạc  mặt nó,  nó rời xa Gia Thạch thì e rằng khó lòng mà tách  !" Lăng Mai hằm hè .
Có   từng  tiểu tam  gương, e là từ lâu nó  quen với việc    hổ .
Lăng Mai chợt cảm thấy, hành động của  hôm nay e rằng sẽ phản tác dụng, chỉ khiến Thẩm Huệ Huệ càng đeo bám Lăng Gia Thạch  rời!
"   một ý ." Cô Ngọc .
"Ồ? Cô còn kế sách gì nữa ?" Lăng Mai  sang  cô Ngọc, hỏi.
"Tuy Thẩm Huệ Huệ xuất  thấp kém, nhưng dù  cũng  dựa  năng lực của  mà thi đỗ đạt, thành tích đáng nể như . Có thể thấy trí thông minh của cô  vượt xa  thường, nhan sắc cũng coi như ưa ." Cô Ngọc nhỏ nhẹ .
"Sao cô  còn   cho con bé hoang  nữa." Lăng Mai cau mày , giọng đầy vẻ  hài lòng.
Cô Ngọc  : "Thiếu gia  mê mẩn cô   thôi. Người  thường , ngăn sông cấm chợ  bằng thuận theo tự nhiên. Thay vì cản trở, chi bằng cứ tác hợp cho họ. Cứ thu nạp Thẩm Huệ Huệ  thị  trong phòng thiếu gia,   thể kề cận hỗ trợ việc học,   giúp thiếu gia 'mở mang' những chuyện phòng the. Đợi vài năm nữa thiếu gia nếm đủ tư vị, đợi khi  chán chường  thì tìm cớ tống khứ cô  ,  cưới cho thiếu gia một cô nương hiền đức, môn đăng hộ đối về  chính thất..."
Đôi mắt Lăng Mai khẽ híp , suy tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-498-chi-la-mon-do-choi-3.html.]
Cô Ngọc : "Nếu nó thực sự xuất  từ gia đình gia phong trong sạch, dù là gái quê thì chúng  cũng  tiện an bài.  con hoang của nhà họ Bạch thì  dễ bề sắp đặt hơn nhiều. Nếu giải quyết  chuyện ,   chúng  và nhà họ Bạch   thể thúc đẩy thêm nhiều mối giao hảo. Dù cuối cùng  chuyện   xảy , nhà họ Bạch cũng  thể vì một đứa con hoang mà trở mặt với chúng . Thậm chí họ còn  vì danh tiếng của gia tộc  mà   thu dọn tàn cuộc cho đứa con hoang  nữa."
Lăng Mai trầm ngâm suy tính một hồi,  đó miễn cưỡng gật đầu chấp thuận.
Bà    Thẩm Huệ Huệ bước chân  cửa nhà họ Lăng, là vì   Thẩm Huệ Huệ  chính thê của Lăng Gia Thạch.  nếu chỉ  một thị  hoặc nha  thông phòng, Lăng Mai   thể chấp nhận .
Dù  cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển, chơi chán  thì vứt bỏ. Lăng Mai vẫn sẵn lòng cho Lăng Gia Thạch chút tự do , để    trải nghiệm.
"Chỉ là tính cách của con nhỏ  quả thực ương ngạnh,  thấy  dạy dỗ, uốn nắn một chút mới cho nó bước chân  cửa nhà họ Lăng ." Lăng Mai nhíu mày .
"Phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần giam giữ vài ngày, dù ngựa hoang  hung hăng đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng thôi." Cô Ngọc trấn an, "Chuyện  cứ để  lo liệu, nhất định sẽ khiến phu nhân hài lòng."
"Cô là  hiểu rõ gia quy của nhà họ Lăng nhất. Có cô tự  xử lý, đương nhiên  yên tâm ." Lăng Mai nhấn mạnh hai chữ "gia quy".
Dứt lời, bà  vịn tay cô Ngọc, thong thả  dậy, bước về phía phòng ăn.
Lăng Gia Thạch đang dùng bữa, thấy bà  bước đến, liền đặt đũa xuống  dậy cung kính. Đợi đến khi Lăng Mai an tọa, Lăng Gia Thạch mới dám  xuống tiếp tục dùng bữa.
Để giữ gìn nhan sắc, ngày thường Lăng Mai đều dùng  ít  bữa tối, chỉ uống một bát cháo yến sào là đủ. Thế nhưng hôm nay bà   chỉ uống cháo mà còn dùng thêm một đĩa điểm tâm nhỏ.
Lăng Gia Thạch  khỏi ngẩng đầu  một lượt: "Hôm nay tâm trạng  vui vẻ lạ thường?"
"Cũng coi như tạm . Làm , mong  lớn nhất là con cái  bình an, vui vẻ. Con trai mà vui,   tự nhiên cũng vui lây." Lăng Mai khẽ mỉm  .
Lăng Gia Thạch chỉ miễn cưỡng nhếch mép  đáp .
Từ  ngày hôm đó,    còn cơ hội gặp mặt  chuyện với Thẩm Huệ Huệ. Khi  đầu   mới giật  nhận  dường như trong nhà    điều gì đó.