Trong túi của Thẩm Huệ Huệ vẫn luôn giấu một cây bút chì sắc nhọn như . Từ lúc lên xe phát hiện lừa gạt cho đến tận bây giờ, thực cô vô cơ hội để dùng bút chì vũ khí chống cự.
cho dù bắp chân thương chảy m.á.u ngừng, cô cũng chẳng hề tay với đám a đó.
Cho đến tận giờ phút , nàng tay thì thôi, nhưng một khi tay, ắt trúng đích.
Một cô gái vẫn còn đang cắp sách đến trường thể bình tĩnh đến , thể tàn nhẫn, quyết đoán đến thế!
Bất cứ ai trong gia đình họ Lăng cũng thể gặp chuyện, duy chỉ Lăng Gia Thạch là .
Anh là trụ cột quan trọng nhất của cả nhà họ Lăng, sự an nguy của tất cả đều thể sánh bằng . Thậm chí tầm quan trọng của Lăng Mai cũng xếp Lăng Gia Thạch.
Thẩm Huệ Huệ hành động nắm ngay điểm yếu chí mạng của nhà họ Lăng. Mới một khắc , vị tiểu thư của Lăng gia còn vênh váo tự đắc, giờ đây mặt mày tái mét, ánh mắt hoảng loạn từng thấy.
Chuyện xảy ở sân Lăng phủ, nhất thời vẫn truyền đến sảnh .
Sau khi Lăng Mai tuổi, khả năng tiêu hóa của dày cũng yếu , bởi buổi tối bà thường ăn ít. Hôm nay bà chuyện với Lăng Gia Thạch vui vẻ, hiếm khi ăn nhiều hơn một chút nên lúc đang dạo trong sân nhà để tiêu cơm.
Khi đến gần cổng chính, thấy tiếng ồn ào phía , Lăng Mai sang thị nữ bên cạnh.
Thị nữ lập tức hiểu ý, chạy nhanh ngoài hỏi thăm tình hình.
Một lát , thị nữ dẫn một đàn ông trung niên tới. Không ai khác, chính là quản gia trong Lăng phủ.
"Thưa chủ mẫu, một nhóm đang gõ cửa bên ngoài, rõ là đưa Thẩm Huệ Huệ về." Quản gia cúi bẩm báo.
"Tìm Thẩm Huệ Huệ?" Lăng Mai khẽ cau mày: "Là của trường học? Hay là nhà họ Bạch?"
"Đều ." Quản gia : "Trông vẻ dễ đối phó. với họ Thẩm Huệ Huệ ở đây, họ vẫn chịu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-505-ra-tay-quyet-doan-3.html.]
Vừa câu trả lời phủ định, Lăng Mai buồn để tâm nữa.
Dù bà cũng là gia chủ của Lăng phủ, hạng tép riu nào tìm đến cửa cũng đều cần bà đích xử lý.
Bà rõ gia thế bối cảnh của Thẩm Huệ Huệ như lòng bàn tay. Người đến từ trường học, cũng nhà họ Bạch thì chỉ thể là hạng dân đen đầu đường xó chợ đáng bận tâm.
"Nếu Gia Thạch thích, hạng còn chẳng tư cách bước qua cổng lớn Lăng phủ của ." Lăng Mai khinh miệt : "Mau đuổi hết những đó , đừng ồn đến hàng xóm, mất mặt nhà họ Lăng."
Quản gia định gật đầu nhận lệnh, ngay đó mấy tiếng "rầm rầm", cổng chính của Lăng phủ tông mạnh mở toang, một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ ồ ạt xông .
Quản gia và đám thị nữ giật nảy , vây Lăng Mai giữa, bảo vệ an cho bà theo phản xạ tự nhiên.
Thế nhưng đám xông đó chẳng thèm Lăng Mai lấy một cái, ngang nhiên lục soát khắp Lăng phủ.
Đường đường là Lăng phủ danh giá, một đám xông thì thôi , họ còn ngang nhiên lục soát ngay mặt bà ư?
Lăng Mai ở địa vị cao nhiều năm, quen sống trong nhung lụa, lâu gặp hạng gây sự trực tiếp vô lễ như thế .
Quản gia bên cạnh lập tức nhận sự giận dữ tột độ của Lăng Mai, lớn tiếng quát: "Hỗn xược! Các đây là mà dám tùy tiện càn?"
"Món ăn nhà họ Lăng do ngự trù Lăng Túc sáng lập. Lăng Túc nấu món ăn Kinh Đô ngon, lòng hoàng đế. Trước khi lâm chung, xét thấy ông vất vả cả đời nên ban cho phủ , ban cho tấm biển, ban cho d.a.o vàng. Bởi nhà họ Lăng lập tức nổi tiếng lẫy lừng. Mãi cho đến khi hoàng đế kế tiếp lên ngôi, nâng đỡ những ngự trù hợp khẩu vị hơn thì nhà họ Lăng mất ân sủng, lúc mới dần dần sa sút, trở bình thường." Một giọng nam từ xa vọng gần.
Lăng Mai đầu , chỉ thấy một đàn ông mặc trang phục thời Đường, để ria mép, từ từ bước từ trong đám đông.
Lăng phủ là kiến trúc cổ kính, bề thế tao nhã. Lăng Mai là gia chủ, tôn sùng chế độ xưa nên lúc nào cũng vẻ bề , kiêu sa.
Ngay cả lúc Thẩm Huệ Huệ thì cũng khí thế của Lăng Mai cho kinh ngạc. Thế nhưng đàn ông để ria mép mặt vẻ bình thản, thờ ơ, rõ ràng hề coi Lăng phủ gì.
"Mấy trăm năm đó, nhà họ Lăng lên voi xuống chó, thăng trầm vô kể. Thời kỳ sa sút nhất, đừng đến Lăng phủ , ngay cả ruộng đất hương hỏa ở quê cũng bán sạch, nhà cửa, lưu lạc đến miếu hoang ở ngoại ô ăn xin. Nghĩ kỹ , những năm tháng ăn xin đó, cách đây cũng chỉ mới mấy chục năm thôi..." Người đàn ông ria mép , đó Lăng Mai: "Lúc đó tuy bà còn nhỏ nhưng cũng đến tuổi nhớ chuyện . Sao thế, chẳng lẽ quý nhân quên, quên sạch cả ?"