“Người trẻ tuổi cần những vinh dự ,  hành trang cho tương lai. Anh  từng  tuổi , lên truyền hình phỏng vấn  gì.” Kỷ Minh Viễn thốt lời,  đó  kìm  mà lẩm bẩm: “Thẩm Huệ Huệ  là cháu gái của em. Anh    mà,  con bé   giống hệt em hồi nhỏ như . Tính tình , nhiệt tình,  còn chịu khổ , trong  cảnh khắc nghiệt đến thế mà vẫn  thể vượt qua. Anh còn đang nghĩ   ông già nhà nào  phúc lớn như , nuôi dạy  một đứa cháu  đáng yêu  thông minh thế , hóa   là cốt nhục của !”
Nói đoạn, Kỷ Minh Viễn bật  thành tiếng, trong lòng ngập tràn hân hoan.
Còn  chuyện gì hạnh phúc hơn là phát hiện  đứa con ưu tú của nhà  ,     thì chính là con cháu của dòng tộc  chứ?
“Rốt cuộc là chuyện gì ,  hai   gặp  ở huyện Ninh Bình?” Kỷ Thư Hoa sốt ruột, thúc giục  trai kể  chi tiết chuyện lúc đó.
Kỷ Minh Viễn lập tức kể vắn tắt   bộ quá trình.
Kỷ Thư Hoa  xem qua chuyện  vô    tin tức truyền hình. Thế nhưng khi   nhiều chi tiết hơn từ chính miệng Kỷ Minh Viễn, Kỷ Thư Hoa vẫn  khỏi kinh ngạc đến tột độ. Bà  xót xa   thấy tự hào khôn xiết.
Đây là cháu gái của bà,  mà bà    tròn trách nhiệm của một  bà ngoại, để con bé  lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, chịu đựng đủ loại khổ cực.  Thẩm Huệ Huệ  những  tự buông thả bản , ngược  còn ưu tú hơn cả những gì bà tưởng tượng!
Kỷ Minh Viễn kể  những chuyện cũ ở huyện Ninh Bình, bất giác nhớ về những kỷ niệm nhỏ nhặt khi ở cùng Thẩm Huệ Huệ.
Khác với sự xúc động và cảm khái của Kỷ Thư Hoa, Kỷ Minh Viễn càng kể càng tức tối.
“Cơ thể của Thẩm Huệ Huệ vẫn   bồi bổ cho . Con bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà nom gầy gò ốm yếu, cứ như học sinh cấp hai mới  trường . Con bé chịu bao nhiêu khổ cực,  mà lão già Bạch Khải Trí  cũng nhẫn tâm xua đuổi con bé . Hắn cũng  nghĩ xem hồi đó  sống những ngày tháng thế nào, bây giờ  chút tiền là quên khuấy lời thề năm xưa,  còn bày đặt  mặt kênh kiệu với con cháu!” Kỷ Minh Viễn tức đến mức đập bàn,  bật dậy khỏi ghế.
“Anh   ?” Kỷ Thư Hoa vội vàng hỏi.
“Đón con bé về chứ .” Kỷ Minh Viễn đáp.
Kỷ Minh Viễn trở về nước chuyến  thì trong thời gian ngắn sẽ  rời khỏi Kinh Đô nữa.
Hồi ở huyện Ninh Bình, ông   tìm cơ hội bồi bổ sức khỏe cho Thẩm Huệ Huệ thật .
Khổ nỗi  khi chia tay ở huyện Ninh Bình, hai   lỡ duyên,  còn gặp   nữa.
Kỷ Minh Viễn  ý  tìm Thẩm Huệ Huệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-517-moi-chuyen-vo-le-2.html.]
 một là hai   m.á.u mủ ruột rà, chẳng họ hàng  thích, chỉ là bèo nước tương phùng, ông quá tích cực cũng  tiện.
Hai là ông vẫn luôn đại diện cho đất nước để dẫn dắt đội ngũ bác sĩ  nước ngoài học tập. Trước đại sự quốc gia, bất kỳ tình cảm cá nhân nào cũng  gác . Kỷ Minh Viễn đành  gạt suy nghĩ đó sang một bên ,  đó tập trung  thành  công việc của .
Thoáng chốc  qua một thời gian dài như , cũng   tình hình sức khỏe của Thẩm Huệ Huệ  .
Trong lòng Kỷ Minh Viễn vẫn luôn canh cánh trong lòng về con bé. Cho dù Thẩm Huệ Huệ   là cháu gái của ông, Kỷ Minh Viễn cũng định tìm Thẩm Huệ Huệ. Huống hồ bây giờ ông   thêm nhiều sự thật bên trong, xác nhận Thẩm Huệ Huệ là hậu duệ của chính em gái ruột của .
Kỷ Minh Viễn  thể đợi thêm một khắc nào nữa, chỉ  chắp thêm đôi cánh, bay ngay đến bên cạnh con bé, đưa cả cô và Tú Phân về nhà họ Kỷ!
Cái lão già vô dụng Bạch Khải Trí  về già thì mắt mờ, đầu óc cũng  còn minh mẫn nữa, đúng là  mắt  tròng! Ông  đại diện cho nhà họ Kỷ đón  về, hết lòng bù đắp cho họ!
“Bây, bây giờ ?” Kỷ Thư Hoa bất giác ngẩn : “Trời  tối mịt  mà…”
“Chính là bây giờ,   thể đợi thêm một khắc nào nữa!” Kỷ Minh Viễn gấp gáp .
Kỷ Thư Hoa cũng  đón Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ về sớm,  đúng lúc Kỷ Minh Viễn và Thẩm Huệ Huệ  duyên phận như , trong lòng bà cũng vui mừng khôn xiết.
Kỷ Thư Hoa gật đầu,  dậy  cùng Kỷ Minh Viễn lên xe rời khỏi nhà họ Kỷ.
“Thẩm Huệ Huệ còn đang  học. Giờ  chắc con bé đang ở trường  tiện  ngoài, chúng  đến tìm Tú Phân ,  rõ đầu đuôi sự việc với nó.” Kỷ Thư Hoa .
Hai  mang theo tâm trạng phấn khích và tràn đầy mong đợi mà đến khu chung cư nơi Tú Phân ở.
Kết quả  mới đến nơi, cả hai còn  kịp xuống xe   thấy một đám đông  ùn ùn kéo  trong ngõ. Người dẫn đầu   ai khác, chính là Bạch Khải Trí và Lăng Mai!
“Bạch Khải Trí? Lăng Mai?” Kỷ Minh Viễn cau mày: “Bọn họ dẫn nhiều  đến đây  gì?”
“Bạch Kỳ, Bạch Thư, Bạch Cầm cũng ở đó… Vệ sĩ, bảo an của nhà họ Bạch đều đến cả. Còn  mười mấy  cầm gậy, là đám tay chân của nhà họ Lăng!”
Thấy một đám  hung hăng khí thế, mục tiêu rõ như ban ngày, thẳng tiến về phía căn nhà của Tú Phân, Kỷ Thư Hoa sợ đến mức tay run lẩy bẩy, bủn rủn cả . Bà  mở cửa xe để xuống, nhưng càng quýnh quáng  càng  tài nào mở nổi cửa.