Nói xong, Hoắc Đình liếc vệ sĩ bên cạnh.
Vốn dĩ vệ sĩ định tóm lấy cô y tá đang lén bên cạnh. khi nhận ánh mắt của Hoắc Đình, lập tức thẳng về vị trí cũ, tiếp tục canh gác phòng bệnh.
Lần , bất cứ ai đến gần phòng bệnh cũng .
Hoắc Đình xoay trở phòng bệnh. Vừa mới đẩy cửa , lập tức thấy Thẩm Huệ Huệ đang nửa nửa giường, với vẻ mặt nghiêm túc.
Hoắc Đình sững : "Em... tỉnh ..."
"Ừm." Thẩm Huệ Huệ gật đầu.
Hoắc Đình nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng bệnh.
Từ lúc bắt đầu cứu Thẩm Huệ Huệ, hành tung của lộ. Trong cái bệnh viện tưởng chừng yên tĩnh , bao nhiêu cặp mắt từ các thế lực khác đang theo dõi nhất cử nhất động của .
Anh chuyện với Lăng Gia Thạch để ý xung quanh, duy chỉ phòng bệnh của Thẩm Huệ Huệ là hề đề phòng. Anh cũng Thẩm Huệ Huệ tỉnh từ lúc nào, bao nhiêu...
Tiếp đó, Hoắc Đình liền Thẩm Huệ Huệ : " thấy hết ."
Vẻ mặt luôn bình thản, chút gợn sóng của Hoắc Đình lập tức đổi.
Ban đầu Thẩm Huệ Huệ định nghiêm túc chất vấn Hoắc Đình, nhưng biểu cảm trái ngược của khiến cô nhịn mà bật .
Tiếng khiến khí nghiêm túc lập tức tan biến. Thẩm Huệ Huệ bất đắc dĩ : "Lời là để cho , Lăng Gia Thạch thể , thể ?"
"Anh cố ý giấu giếm, chỉ là nên giải thích thế nào..."
Thẩm Huệ Huệ yên tại chỗ, ánh mắt đầy mong đợi hướng về cô. Người đàn ông còn uy nghiêm, mạnh mẽ đến thế, giờ đây chẳng dám xuống. Cô quanh phòng bệnh trắng tinh, hai như thể trở về những ngày ở huyện Ninh Bình.
Cô vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh : "Vậy thì xuống, từ từ cho ."
Hoắc Đình ngoan ngoãn xuống, rành mạch kể những chuyện xảy khi họ chia tay ở huyện Ninh Bình.
Khác với cuộc sống đầy sóng gió, phiêu bạt nhiều nơi của Thẩm Huệ Huệ, Hoắc Đình khi rời khỏi Hoa Quốc dành một nửa thời gian ở nhà họ Hoắc để phục hồi chức năng và trí nhớ, nửa còn đều ở Nam Dương.
Qua lời kể của , chuyến Nam Dương vẻ nhẹ nhàng, thuận lợi đến khó tin, nhưng Thẩm Huệ Huệ rõ, thập niên chín mươi ở đó xảy những vụ án lớn chấn động thế giới, nguy hiểm đến nhường nào.
Hoắc Đình chỉ ảnh hưởng, thậm chí còn giúp nhà họ Hoắc vững ở Nam Dương giữa lúc loạn lạc. Năng lực của quả thực đáng sợ.
“Ông nội giữ ảnh của em, và với rằng chỉ khi thành nhiệm vụ ông giao, mới tư cách trở Hoa Quốc.” Hoắc Đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-532-do-tuoi-thich-hop-nhat.html.]
“Vậy tại khi chúng gặp , cho sự thật mà cố ý giấu giếm? Mãi cho đến bây giờ, khi thể giấu nữa mới chịu ?” Thẩm Huệ Huệ chất vấn.
“Bác sĩ hồi phục bộ trí nhớ, nhưng luôn cảm thấy vẫn còn một phần nhỏ tìm …” Hoắc Đình đáp: “Anh chắc đánh mất đoạn ký ức nào, nhưng mơ hồ cảm thấy nó liên quan đến em.”
“Cho nên mới cho bộ sự thật, mà âm thầm ẩn bên cạnh , chờ cơ hội hồi phục trí nhớ?”
“Không .” Hoắc Đình vội vàng phủ nhận: “Em đại học, đổi nhiều, bên cạnh quá nhiều … Anh chỉ ở bên cạnh em…”
Thẩm Huệ Huệ khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Vậy chúng tổng kết nhé. Anh đến Nam Dương thành nhiệm vụ nhà họ Hoắc giao là để về Hoa Quốc?”
Hoắc Đình gật đầu: “Ừm.”
“Đến Hoa Quốc là để tìm ?”
“Ừm.”
“Tìm là vì thích ?”
“Ừm.” Hoắc Đình gật đầu xong thì đột nhiên sực tỉnh, vội vàng ngẩng đầu Thẩm Huệ Huệ.
Thẩm Huệ Huệ nghiêm túc : “Không ?”
Đôi mắt trong veo, sáng rõ của cô như thể thể thấu tận đáy lòng .
Hoắc Đình cô đến mức căng cứng, yết hầu khẽ nhúc nhích. Một lúc lâu , mới cam chịu nhắm mắt thừa nhận: “… Phải.”
“Cảm ơn hôm nay đến Lăng phủ cứu .” Thẩm Huệ Huệ : “Chỉ là bây giờ vẫn còn là sinh viên, tạm thời xem xét đến chuyện tình cảm.”
Hoắc Đình thoáng thất vọng, cúi đầu: “Anh hiểu, sẽ mau chóng rời…”
“Đợi khi em học hành thành tài hãy .” Thẩm Huệ Huệ cắt lời: “Sau khi nghiệp đại học, em còn định thi cao học, ít nhất cũng đợi năm năm nữa. Lúc đó em hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương.”
Thẩm Huệ Huệ giơ ngón tay tính toán, nghiêng đầu Hoắc Đình hỏi: “Có lẽ đợi lâu đến ?”
“Anh thể!” Hoắc Đình đột ngột ngẩng đầu, cô với đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy kiên định.
Đôi mắt đen như mực vẫn như năm nào, từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu bóng hình của riêng cô.
Thẩm Huệ Huệ khẽ : “Vậy để khi đó vẫn còn ở đây tính tiếp.”
Hoắc Đình nghiêm túc gật đầu: “Được.”