càng thể chấp nhận sự thật hơn cả nhà họ Bạch, chính là Bạch Cầm.
Bởi vì bức thêu Quan Âm Chúc Thọ đó là do chính bà tận mắt thấy Tú Phân thêu.
Thậm chí những miếng vải và kim chỉ đều do chính Bạch Cầm tự tay bỏ tiền mua!!!
Chỉ với một đống đồ bỏ như , bây giờ thể đại diện cho quốc gia triển lãm ở nước ngoài ?
Dựa chứ? Một đàn bà quê mùa, lớn lên từ nông thôn, chẳng mấy chữ, cục mịch như Tú Phân, dựa mà tất cả những thứ chứ???
Sau khi mất tích, Diêu Tinh rơi rơi, trùng hợp rơi đúng cùng thôn với Tú Phân, còn dốc hết bản lĩnh của truyền dạy cho cô , còn trở về nhà họ Diêu mấy chục năm, trao bộ vinh dự cho Tú Phân...
Đó chính là gia tộc họ Tú bên nhà họ Diêu.
Ngoài còn nhà họ Kỷ, nhà họ Hoắc...
Từ đến nay, Bạch Cầm vẫn luôn tự cảm thấy may mắn vô cùng. Bà và Tú Phân tráo đổi phận, khiến Tú Phân chịu đựng đủ khổ cực, còn bà thì sống trong nhung lụa từ nhỏ, giờ đây càng vững ở Kinh Đô. Cho dù thỉnh thoảng vài chuyện vui xảy , nhưng dù khổ dù mệt đến mấy cũng bằng cuộc sống của Tú Phân.
Bạch Cầm vẫn luôn cảm thấy thật may mắn vì là lớn lên ở thành phố. Những lúc tâm trạng tệ, bà nghĩ đến cảnh Tú Phân chịu đựng ở quê, thậm chí còn hả hê đến thôi. Mọi phiền muộn đều tan biến hết.
khoảnh khắc , Bạch Cầm kìm mà d.a.o động.
Nếu lúc đầu bà và Tú Phân tráo đổi cuộc đời, lẽ Diêu Tinh nuôi nấng ở thôn Nhai Tử sẽ là bà ?
Tuy nửa đời chịu ít khổ cực, nhưng nửa đời cô con gái thông minh như Thẩm Huệ Huệ, chồng đáng tin cậy như Thịnh Vân Tế, cùng với sự hậu thuẫn vững chắc từ nhà họ Kỷ, nhà họ Diêu. Vinh hoa phú quý cứ thế mà hưởng hết...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-537-dua-vao-dau-2.html.]
So với đó, nhà họ Bạch của bà là cái thá gì!
Bây giờ, ngay cả Kỷ Thư Hoa cũng về nhà họ Bạch nữa. Không Kỷ Thư Hoa chống lưng, Bạch gia chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc thương nhân chút tiền lẻ mọn, sánh nổi với nhà họ Thịnh nắm giữ quyền lực, nhà họ Diêu hợp tác với Bộ Văn hóa, nhà họ Kỷ với những lãnh đạo cấp cao quốc gia hết mực kính trọng chứ...
Càng nghĩ, trong lòng Bạch Cầm càng thêm đau đớn. Bà thậm chí còn nhận những ngón tay bấm sâu lòng bàn tay.
Mãi cho đến khi bên ngoài vọng tiếng đập cửa dồn dập, "rầm rầm rầm".
Toàn bộ giúp việc của nhà họ Bạch và Lăng đều đưa đến đồn cảnh sát. Giờ đây, cả Bạch gia chỉ còn gia đình Bạch Khải Trí đang trong phòng khách, cổng lớn trông coi.
Người đập cửa bên ngoài dùng sức gõ mấy cái, đó nhanh chóng mất kiên nhẫn. Không đợi Bạch Thư dậy mở cửa, chỉ bên ngoài vọng đến tiếng động cơ xe gầm rú, một chiếc xe con lao thẳng về phía cổng lớn, dùng đầu xe ủi đổ cánh cổng nhà họ Bạch!
Người nhà họ Bạch ai nấy đều từng thấy cảnh tượng như , tất cả đều dọa cho giật nảy , co rúm thành một đống. Cuối cùng vẫn là Bạch Khải Trí lớn tuổi nhất phản ứng đầu tiên. Ông chống gậy bước sảnh chính, thẳng ngoài: "Kẻ nào đêm hôm dám xông Bạch gia ?"
Bạch Kỳ và Bạch Thư thấy bố già dẫn đầu ngoài, hai cũng miễn cưỡng theo .
Chiếc xe lao chỉ tông hỏng cổng lớn, mà còn hất đổ những chậu hoa, cây cảnh vốn bày trí theo phong thủy bên trong. Đất cát, cành lá văng tung tóe khắp nơi. Trong chốc lát, sân nhỏ của Bạch gia bụi bay mù mịt, ngoài phần đầu xe móp méo thì chẳng thấy gì khác.
Nếu là ngày thường, giúp việc sớm xông , dù cản thì cũng thể báo cáo tình hình. Thế nhưng hôm nay, Bạch gia trống rỗng, chỉ còn mấy chân yếu tay mềm .
Trong lòng Bạch Kỳ và Bạch Thư thoáng sợ hãi. Bạch Kỳ với Bạch Khải Trí: "Cổng lớn tông hỏng , chúng báo cảnh sát bố!"
"Đêm hôm khuya khoắt, ai xông Bạch gia như thế chứ..." Bạch Thư .
Những lời Lăng Mai than thở khi đến Bạch gia đó hiện lên trong đầu Bạch Thư. Nhớ những chuyện xảy đêm nay, Bạch Thư : "Lẽ nào Tú Phân và Thịnh Vân Tế bất mãn chuyện chúng tìm đến tận cửa, bây giờ sai đến báo thù?"
"Thịnh Vân Tế là nắm giữ quyền lực, thể chuyện bạo lực như ? Ông còn cần giữ gìn danh tiếng nữa chứ." Bạch Kỳ phản bác.