Vào những năm chín mươi, Hoa Quốc trải qua những biến động to lớn, các thành phố phát triển như vũ bão, mỗi ngày trôi qua đều mang đến những đổi  mới mẻ.
Thế nhưng, cuộc cải cách  vẫn  chạm đến những thôn làng nhỏ bé, hẻo lánh.
Tại thôn Phúc Thủy ở tỉnh Nam,  dân trong thôn vẫn duy trì cuộc sống bình dị như bao đời nay.
Lại một mùa ngô bội thu nữa  đến.
Thẩm Thiên Ân đặt một chiếc ghế đẩu  ở đầu thôn cùng với  , thoăn thoắt bóc những bắp ngô đầy ắp trong chậu.
Thấm thoắt, cô   trùng sinh  mấy năm .
Khi  mới trùng sinh, cô  hân hoan khôn xiết.
Mang theo  bộ ký ức kiếp ,  cơ hội   cuộc đời một  nữa, đây quả thực là món quà quý giá mà ông trời  ban tặng riêng cho cô .
Thẩm Thiên Ân khắc ghi tất cả những sự kiện lớn sẽ diễn  trong vài năm tới từ kiếp , hạ quyết tâm    đón đầu, vượt lên   một bước, để   một cuộc sống   hơn gấp ngàn, gấp vạn  so với kiếp .
Cô   khéo léo sắp đặt để Thẩm Huệ Huệ   rời làng lên thành phố, lừa  hai ngàn tệ tiền sính lễ từ nhà lão Chu,  đến huyện Ninh Bình,  đó   về thôn Phúc Thủy, dùng đủ  chiêu trò để quyến rũ cháu trai của ông thôn trưởng, chờ đợi Phúc Thủy thôn phất lên, trở thành làng triệu phú đầu tiên của cả nước...
Tuy nhiên, thời gian cứ thế trôi , những sự kiện trọng đại mà cô  ghi nhớ từ kiếp  thì  chẳng  chuyện nào xảy  cả!
Không chỉ , những    cô  bước  hào môn là Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân chẳng hề  chịu bất cứ khổ cực nào, ngược , cuộc sống của họ  ngày càng sung túc,   hơn.
Đôi khi, nửa đêm tỉnh giấc, Thẩm Thiên Ân thường cảm thấy hối hận vì   tự  nắm bắt cơ hội lên thành phố. Nếu  thì  thành công thi đỗ đại học,  đang nổi đình nổi đám  truyền hình hiện tại   thể chính là cô  .
  khi tỉnh táo , Thẩm Thiên Ân  tự an ủi bản .
Kiếp  khi  trở về hào môn, cô  cũng  hưởng thụ vài năm cuộc sống sung sướng. Mãi cho đến khi từ từ  Tô Tâm Liên đẩy  khỏi hào môn, cuộc sống của cô  mới dần rơi  cảnh cơ cực, cuối cùng c.h.ế.t thảm  ai   ngoài đường.
Tuy vinh hoa phú quý  thể khiến   lóa mắt, nhưng    thể sánh bằng chính mạng sống của  cơ chứ?
Tuy cuộc sống ở thôn Phúc Thủy  phần vất vả, nhưng cô  chẳng cần  nhúng tay  bất cứ việc gì, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi phú quý ập đến là  thể an nhàn hưởng phúc suốt đời.
Dù  thì ở kiếp ,  khi thôn Phúc Thủy phát triển, cả thôn đều trở nên khấm khá. Nhiều  như thế còn  thể hưởng thụ sự giàu sang tột bậc , chẳng lẽ   thể dành riêng cho một  cô  một phần ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-546-dung-la-co-biet-toi-1.html.]
Chỉ  điều,  đợi nhiều năm như  , mà  phú quý của thôn Phúc Thủy vẫn  thấy tăm  ?
Chưa kể đến cái danh hiệu "thôn triệu phú" vang dội một thời, giờ đây  cả nước    ít "làng vạn hộ" giàu ,  mà thôn Phúc Thủy đến nay vẫn   nổi một gia đình khá giả nào...
Rốt cuộc là ai  dẫn dắt thôn Phúc Thủy phát triển kinh tế,  giàu  như ? Mau mau   góp ý cho trưởng thôn  chứ, cứ lén lút giấu giếm mãi thế  là ...
Cô  thực sự sắp  chịu nổi nữa !
Nghĩ , Thẩm Thiên Ân biến cơn tức giận thành sức mạnh,  sức bóc vỏ những trái ngô  tay.
Dù Thẩm Thiên Ân lớn lên ở thôn Phúc Thủy từ nhỏ, nhưng  đây khi Tú Phân còn ở đó, bà luôn  nỡ để các con  việc nặng, tự  gánh vác hết  việc đồng áng. Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ chỉ cần chuyên tâm học hành là đủ.
Giờ đây Tú Phân  đưa Thẩm Huệ Huệ rời , Thẩm Dũng  là một   đáng tin cậy. Nếu  tiếp tục sống ở thôn Phúc Thủy, Thẩm Thiên Ân buộc  hòa nhập  nếp sống chung của làng.
Một  mà cả đời  từng đụng tay  việc đồng áng như Thẩm Thiên Ân, giờ đây buộc  dẹp bỏ cái  để cùng  lụng với những  phụ nữ, những cô gái trong thôn.
Tiền công bóc ngô  tính theo từng sọt.
Ban đầu, Thẩm Thiên Ân  khi mất đến mười phút vẫn  bóc xong một trái ngô.
  một thời gian dài rèn luyện như ,  đầy vài giây, cô    thể bóc xong một trái ngô.
Khi tức giận, tay cô  càng thêm mạnh mẽ, tốc độ cũng nhanh hơn, khiến thím Chu  bên cạnh  mà  khỏi trầm trồ.
"Thiên Ân bây giờ cũng  thành thạo việc đồng áng  đấy."
"Nhìn tay con bé  xem, ngón tay  ngắn  thô, đúng là bàn tay sinh  để  việc mà!"
"Móng tay dày cộp, tuy   vàng nên   , nhưng  việc thì  khỏe   đau!"
Mọi   chằm chằm  đôi tay của Thẩm Thiên Ân, tấm tắc khen ngợi.
Thẩm Thiên Ân: "..."
Thật sự  cần kiểu khen  , cảm ơn.
Ước nguyện cả đời của cô  là   một thiên kim tiểu thư nhà giàu, một phu nhân quyền quý. Đôi bàn tay mười ngón  dính nước, trắng nõn thon dài mới là mục tiêu cô  hướng tới, ai mà thèm một đôi tay  ngắn  thô chỉ chuyên  việc đồng áng chứ!