Nào là tàu hỏa, nào là xe khách, cả máy kéo ọp ẹp. Tô Tâm Liên lớn lên trong sự bao bọc của nhà họ Bạch từ nhỏ, chịu khổ cực đến thế . May mà những năm đầu đời, nhờ cơ duyên tình cờ, cô quen ít bạn bè "đặc biệt", mang theo đủ tiền nên cứ thế chi tiền để việc thuận lợi, cuối cùng cũng suôn sẻ đến thôn Phúc Thủy.
Thôn làng nhỏ nơi Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Thẩm Thiên Ân sống bao nhiêu năm qua.
Người chở Tô Tâm Liên đến thôn Phúc Thủy chính là thôn trưởng của làng.
Hôm nay ông mang ngô ngoài bán, mới bán xong thì gặp Tô Tâm Liên.
Tô Tâm Liên cho tiền hào phóng, trực tiếp đưa một tờ một trăm tệ để bao trọn chiếc máy kéo của thôn trưởng. Vốn dĩ thôn trưởng cũng định về làng, ngờ kiếm thêm một trăm tệ, mừng mặt, suốt dọc đường đều hớn hở. Tô Tâm Liên hỏi gì thì thôn trưởng đều trả lời nấy.
Biết Tô Tâm Liên đến tìm Thẩm Thiên Ân, đến thôn Phúc Thủy thì thôn trưởng cất giọng gọi lớn: "Thiên Ân, bạn thành phố của cháu đến tìm , mau đây!"
Thẩm Thiên Ân đang choảng loạn xạ với đám Lý Thúy Miêu, tiếng gọi của thôn trưởng vọng tới khiến tất cả đều hình.
Thẩm Thiên Ân bạn thành phố ư???
Lý Thúy Miêu thể tin nổi.
Kiếp bạn thành phố ư???
Thẩm Thiên Ân cũng khỏi kinh ngạc.
Nhớ kiếp của , duy nhất lên huyện là lúc huyện Ninh Bình lụt, kết quả còn Tô Tâm Liên chặn đường cướp mất cơ hội.
Chẳng lẽ... Lẽ nào... Thực Tô Tâm Liên cướp cơ hội thành công, mà Hoắc Đình đến tìm cô ?
Trong lòng Thẩm Thiên Ân chợt trỗi dậy niềm hy vọng khôn tả, cô lao ngoài với đôi mắt sáng bừng. Kết quả đến cửa, cô thấy một thiếu nữ mặc chiếc đầm màu trắng tinh, đang bên đường mỉm cô .
Thiếu nữ làn da trắng nõn, xinh tuyệt trần, vẻ thanh tú, nụ ngọt lịm tựa mật. Tuy nhiên, Thẩm Thiên Ân thấy cô thì cả như rơi xuống hầm băng, tay chân cứng đờ và lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-549-qua-nhien-co-biet-toi-4.html.]
Hình ảnh bản c.h.ế.t ngoài đường một cách thê thảm ở kiếp ùa về. Sắc mặt Thẩm Thiên Ân đột ngột đổi, thậm chí còn kìm mà run lẩy bẩy vì kinh hãi: "Tô, Tô Tâm Liên..."
"Thẩm Thiên Ân." Tô Tâm Liên khẽ híp mắt, nụ môi cô càng thêm sâu sắc, tựa hồ ẩn chứa sự trêu ngươi: "Quả nhiên là cô ."
Thẩm Thiên Ân nụ của Tô Tâm Liên, nổi da gà. Cô chút nghĩ ngợi, đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay.
Tô Tâm Liên bóng lưng Thẩm Thiên Ân chạy trối chết, nụ mặt vẫn giữ nguyên, chút xao động. Cô đuổi theo Thẩm Thiên Ân, mà sang thôn trưởng.
Đã tìm đến thôn Phúc Thủy thì chạy trời khỏi nắng, vì Tô Tâm Liên chẳng vẻ gì là vội vã. Cô theo thôn trưởng trong, thậm chí còn lòng chia những món quà vặt mua đường cho dân trong thôn.
Những món quà vặt đều là do Tô Tâm Liên mua tạm để lót xe. Không chịu nổi mùi tàu hỏa, xe khách nồng nặc, cô đành nhấm nháp kẹo, mứt để át cảm giác buồn nôn. Bây giờ đến nơi, những món đồ định vứt bỏ cũng cần giữ nữa. Vốn dĩ là những thứ định bỏ , nên cho khác thì Tô Tâm Liên cũng chẳng hề cảm thấy tiếc nuối.
Đối với Tô Tâm Liên, đó chỉ là những món quà vặt rẻ tiền. đối với dân thôn Phúc Thủy, đây đều là những thứ mang về từ tỉnh thành.
Thôn trưởng cầm túi quà vặt, chia cho mỗi một hai viên kẹo. Mọi tò mò ngắm nghía, lật lật xem xét, cảm ơn nhịn về phía Thẩm Thiên Ân: "Thiên Ân, ngờ cháu quen với thành phố thật!"
"Cái đầm chỉ chất liệu đồ rẻ tiền , còn đôi giày da nhỏ nhắn nữa chứ. Ở huyện tìm mua cũng khó."
"Người mà trắng trẻo, sạch sẽ, xinh quá chừng, như diễn viên trong phim truyền hình !"
"Còn ngọt ngào với nữa chứ!"
Mọi cầm quà vặt, khen ngợi Tô Tâm Liên Thẩm Thiên Ân với ánh mắt ngưỡng mộ, ai nấy đều ngờ cô quen một thành phố xinh đến nhường .
Thẩm Thiên Ân những lời mà bấy lâu nay cô luôn khao khát, nhưng trong lòng chẳng chút vui vẻ nào.
Cô co ro ở một góc, tâm tư rối bời Tô Tâm Liên và thôn trưởng cùng , thật tài nào hiểu nổi vì Tô Tâm Liên mặt ở đây!
Theo diễn biến của kiếp , đáng lẽ lúc Tô Tâm Liên vẫn đang ở nước ngoài mới . Cho dù kiếp nhiều chuyện đổi, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Tô Tâm Liên cả...
Không đúng, khi Thẩm Huệ Huệ theo Tú Phân rời khỏi đây, những gặp xui xẻo, mà ngược còn nổi đình nổi đám.