Nghĩ đến đây, Tô Tâm Liên khẽ  đầu  Thẩm Thiên Ân đang  bên cạnh.
Vừa nãy Thẩm Thiên Ân còn   ngừng nghỉ, lúc   im bặt, ánh mắt đầy cảnh giác  chằm chằm cô .
"Sao   nữa?" Tô Tâm Liên hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự dò xét.
"Cô... Cô đang nghĩ gì ." Thẩm Thiên Ân lắp bắp đáp.
Cô  chỉ    nửa chừng, đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Tô Tâm Liên hiện lên vẻ đáng sợ đến rợn . Tuy Tô Tâm Liên vẫn đang  dịu dàng, nhưng trong mắt  chẳng hề  chút ánh sáng nào, chỉ còn  sự lạnh lẽo, băng giá hệt như ánh mắt của một con rắn độc đang rình mồi.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Ân còn định bịa đặt thêm vài câu chuyện về việc Tô Tâm Liên ở kiếp   cô  chèn ép,  nhẫn nhịn đủ điều, để Tô Tâm Liên  kiêng dè cô  đôi chút.   vẻ mặt  của Tô Tâm Liên, Thẩm Thiên Ân đến  còn  thành lời,  gì đến chuyện bịa chuyện.
" đang nghĩ về Thẩm Huệ Huệ." Tô Tâm Liên : "Kiếp  Thẩm Huệ Huệ  sống  ?"
"Nó ? Thì cũng chỉ  thôi, ở  thôn Phúc Thủy, an phận cả đời  thôn nữ chân lấm tay bùn." Thẩm Thiên Ân bĩu môi.
Nếu   may mắn  hưởng lợi từ sự phát triển của thôn Phúc Thủy, Thẩm Huệ Huệ   cam chịu cuộc đời lam lũ ở cái thôn nhỏ  .
Ai mà ngờ , kiếp   khi hai  đổi chỗ cho  trong cuộc đời, Thẩm Huệ Huệ  nổi tiếng,  thể sống một cuộc sống xa hoa sung túc đến  ở Kinh Đô.
Thẩm Thiên Ân cho rằng, tất cả những gì Thẩm Huệ Huệ đang  bây giờ đều là do cô  rộng lòng nhường . Nếu   sự "ban ơn"  của cô , bây giờ Thẩm Huệ Huệ vẫn còn đang  lấm lem cuốc đất ở thôn Phúc Thủy  chứ.
"Thôn nữ?" Tô Tâm Liên nhướng mày: "Với bảng thành tích học tập xuất sắc của nó, nó sẽ cam tâm chôn vùi tài năng ở thôn Phúc Thủy để  một thôn nữ ?"
Tuy   thừa nhận, nhưng thành tích của Thẩm Huệ Huệ là thật. Dù  cũng là Thám Hoa  tỉnh, ở Kinh Đô thì  xứng danh Trạng Nguyên thủ đô . Một nhân tài như ,  an phận ở trong thôn cả đời  một thôn nữ chân quê ?
"Nhà   tiền cho chúng   học, Thẩm Huệ Huệ chỉ học hết cấp hai là   nghỉ học. Thôn Phúc Thủy thiếu thốn cơ hội phát triển như Kinh Đô, nó chỉ đành an phận ở  thôn  việc đồng áng." Thẩm Thiên Ân .
Nghe xong, Tô Tâm Liên cảm thấy dường như  điểm bất .
Không  sự che chở của nhà họ Bạch, hai  từ nơi khác đến như Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân mà vẫn  thể trụ vững ở Kinh Đô.
Tô Tâm Liên cố tình ngăn cản Thẩm Huệ Huệ  một ngôi trường danh tiếng ở Kinh Đô,  mà cô   tự  tìm cách   trường Trung học S, thậm chí còn tạo  tiếng vang lớn, góp phần nâng cao đáng kể thứ hạng của trường   thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-552-khong-chi-co-mot-3.html.]
Cho dù  gặp khó khăn tài chính tạm thời, một  như  cũng  thể  một thôn làng nhỏ bé như thôn Phúc Thủy giữ chân mãi mãi .
Thẩm Huệ Huệ trong ký ức của cô   thể nào sống một cuộc đời như kiếp  .
Vậy liệu Thẩm Huệ Huệ của kiếp  và Thẩm Huệ Huệ của kiếp   khác biệt chăng?
Ánh mắt Tô Tâm Liên  hướng về phía Thẩm Thiên Ân: "Cô trùng sinh bằng cách nào?"
"  bảo  mà.  chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, lúc mở mắt  là  thấy  trùng sinh ." Thẩm Thiên Ân , ánh mắt vẫn cố tình lảng tránh.
Tô Tâm Liên lập tức nhận  cô  đang  dối.
Mối quan hệ giữa cô  và Thẩm Thiên Ân khá phức tạp, việc Thẩm Thiên Ân vẫn che giấu điều gì đó cũng là chuyện bình thường.
Nếu là Tô Tâm Liên,   hỏi cô về chuyện tương lai, chắc chắn cô cũng sẽ   tiết lộ nhiều.
Tô Tâm Liên vẫn còn cần đến Thẩm Thiên Ân, dĩ nhiên sẽ  ép buộc quá đáng.
Cô  trầm ngâm giây lát,  đó chủ động đưa  một giả thuyết táo bạo: "Hai  là chị em sinh đôi, liệu  khi nào  trùng sinh  chỉ   cô ?"
Lời Tô Tâm Liên   xong, Thẩm Thiên Ân sững sờ, suýt chút nữa thì bật dậy. Không    do cô  cử động quá mạnh  , mà ngay cả một chiếc lá gần đó cũng khẽ rung động.
Thẩm Thiên Ân lớn tiếng : "Ý cô là ? Cô  Thẩm Huệ Huệ cũng là  trùng sinh ư? Không đời nào!"
Chỉ  cô  mới   cái may mắn trùng sinh như thế , dựa   mà Thẩm Huệ Huệ cũng  thể trùng sinh chứ?
"Nếu là  trùng sinh, cô  tuyệt đối  đời nào đồng ý đến Kinh Đô!" Thẩm Thiên Ân quả quyết .
Dù  thì lúc cô  c.h.ế.t ở kiếp , Thẩm Huệ Huệ vẫn đang sống yên bình ở thôn Phúc Thủy.
Nếu Thẩm Huệ Huệ c.h.ế.t  cô , chắc chắn cô  sẽ  tin tức cái c.h.ế.t của cô ,  cô  sống  hề vui vẻ ở nhà họ Bạch, và kết cục vô cùng bi thảm.
Ngược , sớm muộn gì thôn Phúc Thủy cũng sẽ phát triển. Tuy trong thôn  nhiều chuyện nhỏ nhặt, nhưng  dân nơi đây  hề  xa. Sau  khi thôn giàu  , việc chia cho Thẩm Huệ Huệ và Thẩm Thiên Ân chút lợi lộc là chuyện hiển nhiên.