"Đương nhiên ." Tô Tâm Liên thản nhiên nở nụ  ẩn ý: "Sắp đến giờ , cô mau tranh thủ trang điểm . Mấy ngày tới, cô đều  xuất phát đúng giờ, và trở về cũng đúng giờ đấy."
Lớp kem nền mịn màng  thoa đều, phấn má hồng phớt, cùng lớp son bóng lấp lánh, ngọt ngào như trái đào  chín tới.
Thẩm Thiên Ân  chằm chằm  hình ảnh của  trong gương, gần như  thể rời mắt, chìm đắm trong vẻ    tô điểm.
Trong suốt  thời gian ở thôn Phúc Thủy, Thẩm Thiên Ân  sống trong cảnh ăn  ngon, mặc  ấm, cả  gầy  trông thấy, sắc mặt cũng trở nên vàng vọt và kém sắc. Ngay cả một cô gái quê mùa, kém xa cô  về  mặt như Lý Thúy Miêu cũng  thể dễ dàng chiếm trọn sự chú ý của  , bỏ mặc cô  phía .
Cô   kìm nén một cơn tức giận âm ỉ trong lòng, khát khao  trở nên thật xinh  để chứng tỏ giá trị bản . Giờ đây, khi khoác lên  chiếc đầm đỏ rực rỡ, cùng lớp trang điểm tinh xảo, Thẩm Thiên Ân    lấy   vẻ kiêu sa, rạng ngời vốn .
Cô  say sưa chìm đắm trong vẻ  của chính ,    để tâm đến những lời  đầy ẩn ý,  phần bất thường của Tô Tâm Liên.
Mãi cho đến vài ngày , khi  đúng giờ xuất phát từ con hẻm nhỏ quen thuộc, cô  còn  kịp bước  khỏi đầu hẻm  cảm thấy trời đất  cuồng, một cảm giác choáng váng ập đến.
Có kẻ   tay với cô !
Vệ sĩ  hết ? Họ   ?
Ý nghĩ  chợt lóe lên trong đầu Thẩm Thiên Ân. Thậm chí còn  kịp mở miệng, cô   thấy  mắt tối sầm ,   ngất lịm.
Khi tỉnh , Thẩm Thiên Ân  cơn đau buốt hành hạ đến mức  mở mắt.
Tay chân mỏi nhừ, xương khớp   đau nhức rã rời, những cơn đau nhói, dày đặc lan khắp cơ thể, cuối cùng dồn hết lên gương mặt.
Thẩm Thiên Ân chỉ cảm thấy nửa bên mặt trái của   tê  đau, như hàng ngàn mũi kim đang châm chích  má, dây thần kinh nối liền thái dương, kéo theo cả cổ và  gáy cũng đau buốt.
"Đau quá... Đau quá..." Thẩm Thiên Ân lẩm bẩm.
"Con tỉnh  ? Đau ở ? Bác sĩ, bác sĩ! Con bé tỉnh ! Ngoan, đừng sợ,   ở đây ..."
Bên tai cô  thấy giọng  quen thuộc vọng đến. Thẩm Thiên Ân mở mắt . Khi  rõ   mắt, cô  gần như  thể tin  mắt .
Đó là gương mặt của Tú Phân, từng đường nét đều là của Tú Phân, nhưng  trẻ trung và xinh  hơn Tú Phân trong ký ức của cô   nhiều!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-564-hoan-doi-than-phan-2.html.]
"Mẹ..." Thẩm Thiên Ân khẽ gọi một tiếng.
"Mẹ đây." Tú Phân vội vàng đáp: "Con yên tâm, bác sĩ nhất định sẽ chữa khỏi cho con. Con   rõ ai  tấn công con ?"
Thẩm Thiên Ân  xung quanh một lượt.
Trần nhà trắng toát,  tường treo những bức tranh màu vàng kem. Phòng bệnh rộng chừng bốn mươi mét vuông, ghế sô pha, ti vi, nhà vệ sinh, phòng tắm vòi sen, ban công, nhà bếp... đầy đủ  tiện nghi.
Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy hoa tươi và trái cây. Ánh nắng chiếu qua ô cửa kính, tuy là phòng bệnh nhưng   hề mang cảm giác lạnh lẽo, u ám mà ngược  còn toát lên vẻ ấm cúng...
Là phòng bệnh VIP trong một bệnh viện lớn.
Cô  nhớ kiếp , khi Bạch Khải Trí lâm bệnh, ông  cũng từng  ở phòng bệnh loại , một ngày tốn đến mấy ngàn tệ.
Vậy là cô   hoán đổi thành công  ? Nhà họ Bạch cứ ngỡ cô  là Thẩm Huệ Huệ, nên  sắp xếp cho cô  phòng bệnh  như thế  để điều trị ư?
Một niềm vui khôn tả dâng lên trong lòng Thẩm Thiên Ân, ngay cả cơn đau   cũng vơi  vài phần. Thấy Tú Phân vẫn đang lo lắng  , cô đành buột miệng   lời  dối  chuẩn  sẵn: "Con  ,   rõ... Lúc đó con  mới  khỏi trường, cứ tưởng gần trường sẽ chẳng  nguy hiểm gì, ai ngờ  xảy  chuyện... Mẹ, con   , tại     đau như thế ?"
Tú Phân  những lời của Thẩm Thiên Ân,  mặt thoáng hiện chút nghi ngờ nhưng vẫn : "Con  tai nạn giao thông,  xe đ.â.m ngã bên đường. Lúc cảnh sát đến nơi, m.á.u chảy lênh láng khắp nơi.  may mà đa  chỉ là những vết thương ngoài da,   tổn thương đến xương cốt,  ảnh hưởng đến việc  . Chỉ là những vết thương   sâu, diện tích  khá lớn, cần  tĩnh dưỡng thật ."
" mặt con đau quá..." Thẩm Thiên Ân .
"Vết thương  mặt là nặng nhất,  thể sẽ cần  ghép da, phẫu thuật thẩm mỹ.  con yên tâm, bạn của bác sĩ Kỷ là một chuyên gia hàng đầu về da liễu,   kinh nghiệm trong việc ghép da, bà  nhất định sẽ chữa khỏi cho con." Tú Phân .
Thẩm Thiên Ân   bác sĩ Kỷ là ai, sự chú ý của cô dồn hết  nửa câu đầu của Tú Phân.
Vết thương  mặt nặng nhất, ghép da, phẫu thuật thẩm mỹ...
Thẩm Thiên Ân chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như  bóp nghẹt,  thở nghẹn ứ.
Lại  thể nghiêm trọng đến mức  !
Vì để đề phòng cô  bỏ trốn, Tô Tâm Liên  cử vệ sĩ theo sát cô   rời nửa bước. Thế nhưng Thẩm Thiên Ân nhớ  rõ,  khi cô  gặp chuyện thì tất cả vệ sĩ đều  biến mất.