Thịnh Tiểu Mãn đưa mắt  Thẩm Huệ Huệ,   quan sát xung quanh, lòng dấy lên cảm giác khó hiểu.
Đang lúc cô  còn băn khoăn   nên từ chối lời mời của Thẩm Huệ Huệ như thế nào cho khéo léo, bỗng, một tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Đình từ bên ngoài bước  phòng.
Sau vụ đột nhập Lăng gia đêm hôm đó,  phận thực sự của Hoắc Đình   thể giấu kín. Với vai trò là đại diện  nhà họ Hoắc phái đến Hoa Quốc, mỗi ngày  đều  đối mặt với vô  công việc cần giải quyết gấp rút.
Ban ngày, Tú Phân và Kỷ Minh Viễn sẽ luân phiên đến bầu bạn với Thẩm Huệ Huệ. Hoắc Đình cố gắng  tất  công việc trong ngày thật sớm, để  thể dành trọn buổi tối bên cạnh Thẩm Huệ Huệ.
Ấy  mà hôm nay,  bỗng nhận  tin nhắn từ vệ sĩ tại bệnh viện. Họ báo rằng Thẩm Huệ Huệ cùng một cô gái khác định lén lút trốn viện,   Thịnh Vân Tế kịp thời ngăn cản.
Hoắc Đình vô cùng lo lắng  chuyện gì  may xảy đến, liền tức tốc chạy về.
Ngay giây phút Hoắc Đình xuất hiện, Thịnh Tiểu Mãn cuối cùng cũng hiểu  điều bất  bấy lâu.
Trong phòng bệnh   một chiếc áo khoác đàn ông!
Nhìn phong cách trang phục, rõ ràng   gu của một  đàn ông trung niên như Thịnh Vân Tế. Mà chắc chắn là của một  trai trẻ. Thịnh Tiểu Mãn   thấy, tiềm thức  mách bảo điều  đúng nhưng lý trí  kịp phân tích thấu đáo, thế nên chỉ cảm thấy là lạ mà thôi. Mãi đến khi Hoắc Đình xuất hiện, cô mới thực sự bừng tỉnh, nhận   tuyệt đối  nên ở  đây!
Nếu Hoắc Đình là một nam sinh viên đại học nhút nhát, hiền lành,  lẽ Thịnh Tiểu Mãn còn dám mở miệng trêu ghẹo vài câu.
Thế nhưng cái khí chất toát  từ Hoắc Đình...  sắc bén, uy quyền hơn cả  chú út đáng kính của cô  đến vài phần.
Thịnh Tiểu Mãn vốn  sợ Thịnh Vân Tế như chuột sợ mèo. Nay gặp thêm Hoắc Đình, cô càng co rúm  . Bản năng tránh họa tìm lợi mách bảo cô  bỏ chạy ngay lập tức.
Thịnh Tiểu Mãn  khuất bóng, Hoắc Đình   chút ngần ngại chiếm lấy vị trí bên giường Thẩm Huệ Huệ, gương mặt hiện lên vẻ mãn nguyện.
Ai ngờ, Thẩm Huệ Huệ  trở tay kéo chăn về, nghiễm nhiên chiếm trọn cả chiếc giường cho riêng .
Thấy  cứ  chằm chằm nửa chiếc giường trống, mãi  rời mắt, Thẩm Huệ Huệ ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì ?"
Để tiện chăm sóc cô, Hoắc Đình  đặt luôn phòng VIP trống bên cạnh. Mỗi tối  đều  giường riêng để ngủ, nên Thẩm Huệ Huệ  hề thấy  vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-584-ca-doi-cung-khong-du-2.html.]
Hoắc Đình đành bất lực lắc đầu,  đặt những món bánh ngọt cùng đồ ăn vặt tiện tay mua  đường về lên chiếc bàn cạnh giường cô.
Thẩm Huệ Huệ thích ăn hạt dưa bóc sẵn, nhưng  lười tự bóc vỏ. Vì sự lười biếng  mà cô thà  ăn còn hơn.
Hoắc Đình  điều , nên hễ  thời gian rảnh là   tỉ mỉ bóc vỏ hạt dưa, gom đầy một bát nhỏ, để cô  thể ăn bất cứ lúc nào cho đỡ thèm.
Thẩm Huệ Huệ  hiểu vì , cứ mỗi   tiếng  bóc hạt dưa, cô  thấy buồn ngủ một cách lạ thường.
Vốn dĩ, cô  mắc chứng ám ảnh nhẹ khi ngủ: đèn  tắt  , cửa  đóng  , và   bên cạnh canh chừng cũng  thể ngủ ngon.
Từ khi đến thế giới , môi trường sống  mấy lý tưởng, cô dù  thích nghi  cũng đành  cố gắng chịu đựng. Thật , nhiều đêm Thẩm Huệ Huệ chẳng thể ngủ ngon giấc.
  Hoắc Đình bên cạnh, cô  dễ dàng thả lỏng đầu óc,  nhanh chóng chìm  giấc ngủ sâu.
Cảm giác ngủ đủ giấc thật sự quá đỗi thoải mái. Trong cơn mơ màng, Thẩm Huệ Huệ vươn vai một cái, bất giác kéo nhẹ áo khoác của Hoắc Đình, khẽ rúc     nhỏ giọng thì thầm: "Hoắc Đình,    ngủ cùng em thường xuyên  ?"
Hoắc Đình cảm nhận  Thẩm Huệ Huệ khẽ dựa  . Toàn   cứng đờ, đôi tai lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông  còn bình tĩnh, tự chủ  bàn đàm phán, vui vẻ trò chuyện cùng các nhà ngoại giao, giờ đây  nín lặng hồi lâu, chẳng thốt nên lời.
Mãi một lúc ,  mới lấy   giọng , khẽ "ừm" một tiếng  gật đầu.  khi  đầu  , Thẩm Huệ Huệ  sớm nhắm mắt ngủ say sưa.
Cô gái nhỏ nhắn  gọn trong chăn nệm mềm mại như một chú mèo con. Vì sức khỏe yếu, cô trông  phần gầy gò và xanh xao hơn so với bạn bè đồng trang lứa.
Hoắc Đình  Thẩm Huệ Huệ như , trong đầu chẳng còn vương vấn chút suy nghĩ lãng mạn nào.
Dù Thẩm Huệ Huệ   , nhưng rõ ràng cô  mấy lạc quan về tương lai của hai .
Cô  hề  , quãng thời gian ở huyện Ninh Bình  ý nghĩa sâu sắc đến nhường nào đối với Hoắc Đình.
Là một  mất trí nhớ đột ngột xuất hiện giữa hiện trường thiên tai, đó chính là khoảnh khắc thê thảm nhất cuộc đời Hoắc Đình. Không chỉ nỗi đau thể xác giày vò, mà sự hoang mang khi quá khứ trở thành một  trống vô định  bao trùm lấy , khiến  mỗi giờ mỗi khắc đều  cảnh giác  chằm chằm cả thế giới, hệt như một con thú hoang.