Trong thôn Phúc Thủy, đường làng vẫn là đường đất, lối đầu thôn chẳng rộng rãi là bao nên hai chiếc xe đậu ở đó nổi bật hẳn lên.
Khi Ngô Phương Phương và đoàn khác đến nơi, dân trong thôn vây quanh Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ xúm xít trò chuyện.
Từ xa, Ngô Phương Phương thấy tiếng huyên náo đầy phấn khích của những dân.
"Thiệt tình là tặng chúng chiếc xe tải nhỏ ?"
"Xe to quá chừng, còn lớn hơn cả ô tô con, chở khối đồ luôn!"
"Y hệt xe quảng cáo TV, oách thật chứ!"
"Đích thị là một chiếc xe đấy, nguyên một chiếc chỉnh luôn!"
"Trước giờ trong thôn chỉ mỗi máy kéo, ao ước đổi xe từ lâu . xe đắt quá, dù cả làng góp tiền cũng mua nổi, ai mà ngờ..."
" lái thử ?"
"Anh lái bao giờ mà đòi! Chưa lái thì đừng liều, lỡ hỏng xe thì chết!"
"Máy kéo còn sợ, thử cái xe thì gì to tát?"
"Máy kéo khác chứ, bằng lái cũng giống . Muốn lái xe tải nhỏ còn thi, thi đậu mới phép chạy ngoài đường chứ!"
"Thi thì thi! Lúc đó cùng , cùng đậu, phiên lái xe!"
Nghe họ xôn xao bàn tán, lúc Ngô Phương Phương mới hiểu , Tú Phân về mua hẳn một chiếc xe tặng cho cả thôn Phúc Thủy.
Hẳn một chiếc xe to thế... Đây là một tiền nhỏ. Tú Phân lấy nhiều tiền như , chẳng lẽ thực sự là do bố giàu bên cho?
Thấy dân trong thôn vây quanh chiếc xe, chỉ ca tụng Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ lên tận trời xanh, Ngô Phương Phương ngưỡng mộ Tú Phân tài sản dư dả, khỏi thầm khinh bỉ trong bụng.
Chỉ là một chiếc xe tải nhỏ thôi mà, trong thành phố nhan nhản. Cũng chỉ cái chốn thôn quê hẻo lánh như Phúc Thủy mới coi một chiếc xe là vật báu, cả làng cùng nhao nhao ăn mừng.
Tú Phân đúng là thích sĩ diện hão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-613-tu-tin-3.html.]
Bao nhiêu năm về, về mua một chiếc xe, tỏ vẻ phô trương như thế, chẳng lẽ bà sợ tiền chắc?
Đáng đời Triệu Đại Đức và Triệu Hiểu Bân nhòm ngó!
Nghĩ , Ngô Phương Phương chen lấn qua đám đông, đến mặt Tú Phân.
Trước mặt bao nhiêu như , đương nhiên Ngô Phương Phương sẽ những lời trong lòng. Bà bất đắc dĩ mà hùa theo đám đông, cất lời khen ngợi vài câu giả lả, chỉ hận thể moi sạch tiền trong thẻ ngân hàng của Tú Phân ngay lập tức.
Tú Phân gương mặt vốn dĩ chẳng nên xuất hiện ở thôn Phúc Thủy .
Bà vẫn nhớ như in chuyện Ngô Phương Phương vu khống Thẩm Huệ Huệ ngay tại cổng trường, đương nhiên đời nào bà vui vẻ vì vài lời khen ngợi giả dối của Ngô Phương Phương.
Bà trả lời câu hỏi của Ngô Phương Phương mà hỏi thẳng thừng: "Ngô Phương Phương, chẳng cô lấy chồng lên thành phố mà, giờ lù lù xuất hiện ở thôn Phúc Thủy thế ?"
Ngô Phương Phương ngờ Tú Phân ăn thẳng thừng đến thế. Bà đang vắt óc tìm cách đối đáp, một dân làng bên cạnh nhanh nhảu toạc móng heo mục đích đến đây của Ngô Phương Phương.
"Tú Phân, bà đến mối đó, định giới thiệu đàn ông cho cô."
"Kìa, chính là hai tên trọc đầu kìa lưng bà đó. Kẻ già định gán ghép cho cô, còn đứa trẻ hơn thì nhắm đến con gái cô đấy."
"Con gái ?" Tú Phân tức đến bật một tiếng khẩy: "Con gái vẫn còn đang là sinh viên, mà cũng nhăm nhe ư?"
"Tú Phân , cô thế thì ai tưởng tùy tiện giới thiệu mấy hạng gì cho cô đấy! cho cô , hai giới thiệu đây đàn ông bình thường nhé!" Ngô Phương Phương vờ như thấy vẻ lạnh lùng và tức giận mặt Tú Phân, vẫn mặt dày : "Vị là họ hàng nhà , Triệu Đại Đức, sở hữu cả mấy căn nhà lớn ở tỉnh thành đấy. Con trai ông thì càng tài giỏi hơn, 'trò giỏi hơn thầy' mà..."
"Vị đồng chí , Tú Phân là vợ ." Một giọng trầm ấm, xa lạ bất chợt vang lên từ phía , cắt ngang lời Ngô Phương Phương: " họ Thịnh, là chồng của Tú Phân. Lần chúng về thôn Phúc Thủy là để mời đến dự lễ cưới."
Lời Thịnh Vân Tế dứt, cả đám đông bỗng chốc xôn xao hẳn lên.
Ngô Phương Phương ngẩng đầu , chỉ thấy một đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh giống hệt Tú Phân đang ngay cạnh bà.
Người đàn ông cao hơn Tú Phân cả một cái đầu, dáng cao gầy, tuy tuổi nhưng vẫn khó che giấu nét phong độ thuở thanh xuân. Dù ở tuổi trung niên, hề chải chuốt bóng bẩy nhưng khí chất vô cùng nho nhã, hạng thô tục, vô học.
"Anh... Anh từ đột nhiên xuất hiện , các ... kết hôn ư?" Ngô Phương Phương trợn tròn mắt, ngờ Tú Phân hành động nhanh đến .