Kết quả chén  còn   rót xong, cô gái mặc lễ phục màu xanh lam nhạt là Kim Hương Hương  cất lời với giọng điệu trịch thượng, khó chịu như  : "Người còn  giới thiệu xong xuôi, chị Tĩnh Nhi còn  động đũa nữa là. Cô  mới  xuống  tự tiện uống nước , xem    thích hợp cho lắm  nhỉ."
Ban đầu Tào Trân Trân còn tưởng Kim Hương Hương đang  , lập tức ngậm miệng , khuôn mặt  mới hết ửng hồng  tức thì đỏ bừng trở .
Tuy nhiên, cô  nhanh chóng phát hiện , ánh mắt của Kim Hương Hương  hề  , mà đang  chằm chằm   bên cạnh ... Thẩm Huệ Huệ.
Mà  đang  chỉ trích lúc  là Thẩm Huệ Huệ  như thể  hề  thấy gì. Sau khi rót  cho Tào Trân Trân xong, cô  chỉ rót cho  một chén, mà  cái  chằm chằm của Kim Hương Hương, cô thậm chí còn trực tiếp bưng chén  lên nhấp một ngụm.
Kim Hương Hương cứ thế   ngơ  , sắc mặt cô  lập tức tối sầm .
Thấy , những  xung quanh đưa mắt    lén  thầm.
Họ ăn mặc  dáng tiểu thư khuê các, tiếng  tự nhiên cũng thật ý tứ, nhẹ nhàng. Họ khẽ  vài tiếng  khép nép dùng tay che miệng. Dù  đó  còn phát  tiếng , nhưng ai nấy đều  Kim Hương Hương và Thẩm Huệ Huệ như thể đang xem một vở kịch , đầy kịch tính.
Thường ngày, Kim Hương Hương  quen thói sai khiến Tào Trân Trân, hễ cô   lệnh gì là Tào Trân Trân răm rắp  theo. Việc đối phó với hạng  như Tào Trân Trân, quả thực dễ như bỡn.
Nay gặp  Thẩm Huệ Huệ    chút nể nang . Nhận thấy chiêu trò mỉa mai từng dùng với Tào Trân Trân   còn hiệu nghiệm, Kim Hương Hương cảm thấy    bẽ mặt  chốn đông .
Thẩm Huệ Huệ chẳng buồn để mắt tới, khiến Kim Hương Hương đành  trừng mắt  cô, gọi thẳng tên mà : "Thẩm Huệ Huệ,  đang  chuyện với cô đấy, cô   điếc  ?"
Thẩm Huệ Huệ lúc   đang  ngắm tách  trong tay .
Yến tiệc mừng thọ của Diêu lão phu nhân quả là thịnh soạn,  thứ bày biện đều là hạng nhất. Ngay cả  cũng là loại quý  tuyển chọn công phu, sắc  trong veo, vị  thanh tao, hậu vị ngọt ngào lưu luyến mãi.
Cô thong thả nhấp cạn tách . Đến khi  Kim Hương Hương gọi tên , cô mới chậm rãi ngẩng đầu,  thẳng  Kim Hương Hương mà hỏi: "Cô đang  chuyện với  đó ư?"
"Cả phòng  chỉ thấy một  cô xơi riêng thôi đấy." Cuối cùng Kim Hương Hương cũng đợi  Thẩm Huệ Huệ để ý đến , liền vênh váo  vẻ ghê tởm, khinh khỉnh : "Quả nhiên là đồ dân nhà quê, ăn uống chẳng  thể thống gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-656-quy-tac-le-nghi-1.html.]
Kim Hương Hương  dứt lời, Thẩm Huệ Huệ còn  kịp đáp ,   thấy một  bên cạnh lên tiếng trách cứ: "Hương Hương, con  năng kiểu gì thế hả, mau xin  tiểu thư Huệ Huệ ."
"Chị Tĩnh Nhi, rõ ràng là cô  thất lễ , em chỉ đang nhắc nhở cô  thôi." Kim Hương Hương ấm ức   , biện bạch: "Lỡ  thất lễ  mặt chúng  hôm nay thì thôi,   cũng chẳng  ác ý gì, bỏ qua  xòa cho qua chuyện.    nếu  mất mặt ở những dịp quan trọng hơn, bản  cô    ngượng thì cũng đành, chứ lỡ   liên lụy đến  khác thì  tính ? Em   cũng là   cho cô  thôi mà."
Kim Hương Hương  dứt lời, những  xung quanh như  dịp, đều dồn dập gật gù tán thành.
"Hương Hương  cũng  cái lý của nó."
"Con  Hương Hương thì chẳng  ác ý gì , chỉ là tính tình thẳng thắn,  năng  bỗ bã một chút thôi."
"Con bé đúng là kiểu miệng thì d.a.o găm nhưng lòng   đậu phụ."
"Cái tính thẳng như ruột ngựa  cũng chẳng  giống ai. Chị Tĩnh Nhi, chị đừng chấp nhặt với nó  gì cho mệt."
Thấy   đều  về phía , Kim Hương Hương hiểu rằng những lời     chạm đúng  suy nghĩ của  , liền thừa thắng xông lên,  nũng : "Chị Tĩnh Nhi, tính em thế nào chị còn   , chị tha cho em    mà."
"Thôi  , cứ cho là em lỡ lời ,     tái phạm nữa  đấy." Người  gọi là chị Tĩnh Nhi  miễn cưỡng .
"Cảm ơn chị Tĩnh Nhi." Kim Hương Hương tươi tắn  đáp.
Không khí trong phòng lập tức trở nên hân hoan, hòa nhã lạ thường. Cứ như thể Kim Hương Hương  mới   một việc ,  còn  chị Tĩnh Nhi đây lên tiếng bảo vệ .
Ánh mắt của Thẩm Huệ Huệ chậm rãi rời khỏi Kim Hương Hương,  chuyển sang   gọi là chị Tĩnh Nhi.
Ánh mắt cô bình thản,  hề  vẻ công kích như Kim Hương Hương, nhưng  hiểu   mang một sức nặng vô hình, khiến đối phương    yên, chẳng thể nào phớt lờ.
Chị Tĩnh Nhi  Thẩm Huệ Huệ  đến cảm thấy  khó chịu. Chị  cố tình phớt lờ một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn  thể chịu nổi, đành cố nặn  một nụ , hỏi Thẩm Huệ Huệ: "Sao ,     chằm chằm như thế?"