Dẫu đám   đều  ngoài đôi mươi, xem  đều  trưởng thành, nhưng vì lớn lên trong nhung lụa,  sự bao bọc của tổ tiên từ nhỏ, tâm tính của họ vẫn còn non nớt như lứa tuổi học trò cấp hai, cấp ba.
Theo quan điểm của bọn họ,  khi  bắt nạt, chịu ấm ức mà  mách lẻo với  khác, nhất là với bề , thì là một chuyện cực kỳ đáng  hổ.
Hoặc là  nhẫn nhịn cho qua, hoặc là  tự tìm cách chứng minh bản ,    chuyện nhờ vả  khác   giải quyết giúp. Như  chẳng  là tự thừa nhận  vô dụng ư?
Lấy ví dụ như Tào Trân Trân, vì nhà cô  buôn bán thức ăn chăn nuôi,   của cô suốt ngày vật lộn tìm cách  cho đàn gà vịt ăn no, ngày ngày  tiếp xúc với nông dân.
Việc kinh doanh  chẳng  chút gì gọi là cao sang,  còn bẩn thỉu, đáng khinh bỉ. Điều đó khiến Tào Trân Trân luôn  nhóm nhỏ  xa lánh, bắt nạt, thậm chí còn đặt cho cô  cái biệt danh "Tào Cám Heo" đầy miệt thị.
Lẽ nào bọn họ   biệt danh "Tào Cám Heo"  chướng tai gai mắt ư? Dĩ nhiên là  tỏng. Chỉ là bọn họ cố tình  như  , thích thú với sự yếu đuối,  dám phản kháng của Tào Trân Trân mà thôi.
Tào Trân Trân luôn  bọn họ sai vặt như  hầu, bao lâu nay  từng than vãn nửa lời với gia đình. Tuy bọn họ coi thường Tào Trân Trân, nhưng cũng khá  lòng với sự    phận của cô , miễn cưỡng cho phép cô  theo bọn họ.
Vốn tưởng những  từ quê lên đều  tính cách giống Tào Trân Trân, nào ngờ Thẩm Huệ Huệ    theo vết xe đổ, nhất thời bọn họ cũng    chửi mắng cô    cho xứng tầm.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Tĩnh  khẩy một tiếng,  với Diêu Linh: "Chúng  chỉ  trò chuyện với cô Huệ Huệ một chút thôi, nên mới  vài lời trêu ghẹo vui vẻ,  ngờ cô    chịu  lời đùa như thế. Chuyện  vẫn là  của . Sớm  tính tình cô  hiếu thắng,  chấp vặt đến thế, lẽ   nên can ngăn   một chút."
Lời   của Tiêu Tĩnh thoạt  như đang xin , nhưng thực chất mỗi câu mỗi chữ đều là mỉa mai Thẩm Huệ Huệ.
Vừa  những lời chướng tai gai mắt đó của cô , Diêu Linh lập tức khó chịu  mặt: "Tiêu Tĩnh,  ngờ chị   hứng thú với Huệ Huệ nhà chúng  đến .   đến chuyện hiếu thắng  chấp nhặt, thì Huệ Huệ nhà chúng    bì  với chị."
"Chị còn nhớ năm đó chị  du học châu Âu, thi cuối kỳ gian lận  trường học phát hiện,  buộc thôi học và trục xuất về nước ? Về nhà thì  lóc om sòm,    mẩy, dọa sống dọa chết, cuối cùng ép bố chị đành  quyên tặng cho trường một tòa nhà, mới miễn cưỡng ém nhẹm  chuyện  . Lại còn tốn mấy triệu để chạy vạy quan hệ, sắp xếp cho chị  một trường khác để tiếp tục  du học đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-664-doi-trang-thay-den-1.html.]
"Với cái thành tích đáng  hổ như , xem   đời  chẳng ai hiếu thắng hơn chị  nữa!"
"À  ,   chị còn thành thạo tám thứ tiếng, thật  ư? Chẳng  tiếng Anh chị  còn  trôi chảy, cái âm rung khó nhằn mãi cũng chẳng học  đó . Những ngôn ngữ thông dụng đều né tránh hết, đến nỗi  du học còn   mấy phiên dịch viên kè kè bên cạnh. Giờ đây   thể khéo léo gán ghép đủ tám thứ tiếng, quả thực tài tình đó chứ!"
Diêu Linh  ,  liếc  Tiêu Tĩnh với nụ  đầy khinh mạn, thậm chí còn  ngần ngại giơ ngón cái tán tụng ngay  mặt  .
Tiêu Tĩnh  ngờ Diêu Linh   thể tàn nhẫn đến mức , chỉ vì một Thẩm Huệ Huệ mà bóc trần những chuyện quá khứ chẳng mấy  ho của  ngay giữa chốn đông !
Mặt chị  giận đến tái mét, nghiến răng nghiến lợi  chằm chằm Diêu Linh: "Diêu Linh... Cô cũng  còn là cô gái trẻ  non  nữa, nên hiểu đạo lý   là  chừa  chút đường sống cho ,  điểm dừng, đừng nên quá đáng."
"  chứ. Đương nhiên là  , cho nên  vẫn còn nương tay đó thôi.  chỉ mới nhắc đến mấy chuyện  mấy quan trọng nhất." Diêu Linh đáp  đầy ẩn ý.
Gian lận thi cử thì thấm tháp  , chuyện kết hôn  ly hôn còn    kể   đấy,  mà  xem như giữ  chút thể diện cho nhà họ Tiêu .
Đương nhiên Tiêu Tĩnh  thấu hiểu thâm ý trong lời  của Diêu Linh, lập tức càng thêm tức giận đến nghiến răng.
Khốn nỗi, từ  lâu  đây chị   bắt đầu gây sự với Diêu Linh. Bao nhiêu năm tháng qua , Diêu Linh hiểu rõ chị  như  trong lòng bàn tay. Nếu cô  thật sự phanh phui hết những chuyện khuất tất đó   mặt những cô gái trẻ tuổi , chị  còn mặt mũi nào mà    đầu nhóm nhỏ nữa đây?
Ngay lúc Tiêu Tĩnh đang lúng túng    giải quyết tình huống   , bên ngoài căn phòng riêng bỗng vang lên  ít tiếng bước chân dồn dập.
Lúc Diêu Linh và Thẩm Huệ Huệ bước , cửa phòng riêng vốn  hề khép , nên  bên ngoài  thể dễ dàng  thấy ngay cảnh tượng diễn  bên trong. Khi phát hiện  nhiều  tụ tập như , mà  khí   chút  , Tú Phân liền cất giọng hỏi: "Huệ Huệ, Diêu Linh. Sao hai đứa   ở đây,  chuyện gì   ?"