Thịnh Vân Tế điềm nhiên  bố Tiêu Tĩnh: "Mời ông Tiêu cứ ."
Bố Tiêu Tĩnh  bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Vân Tế, chút tức giận còn sót  trong lòng ông  ngay lập tức tan biến.
Dù  đối phương cũng là lãnh đạo cấp cao  thâm niên, những suy nghĩ nông cạn  của bố Tiêu chỉ dám thì thầm  lưng dăm ba câu thôi, nếu thật sự dám  thẳng   mặt Thịnh Vân Tế thì chẳng khác nào tự rước họa   ?
Ông  chỉ đành hạ giọng xuống nước: "Đây là  của Tĩnh Nhi. Xin mời ông tắt đoạn băng  ."
Thẩm Huệ Huệ ở trong phòng riêng cũng  quá lâu. Chỉ trong chốc lát, đoạn băng  phát  quá nửa, những gì cần  thì   cũng   rõ mồn một. Thư ký liền lập tức tắt máy phát, nhẹ nhàng lùi về  lưng Thịnh Vân Tế.
Đoạn băng  ngừng, những lời lẽ thô tục  cũng dứt bặt. Xung quanh lập tức chìm  một sự im lặng nặng nề đến kỳ lạ.
Đám Tiêu Tĩnh, Kim Hương Hương cúi gằm mặt xuống đất, quả thực chẳng còn mặt mũi nào để  bất cứ ai.
Bọn họ nào ngờ, bản  chỉ nhất thời cao hứng,  trêu chọc Thẩm Huệ Huệ một trận cho bõ ghét,  mà cuối cùng sự việc  diễn biến đến nông nỗi . Ngày thường, bọn họ cũng   ít chuyện tương tự mà  bao giờ xảy  cớ sự gì,      nông nỗi ?
Tào Vượng Đạt liếc  Tào Trân Trân đang  cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Trân Trân, ngày thường bọn họ đều đối xử với cháu như  ?"
"Ông , cháu..." Tào Trân Trân hoảng loạn  sang Tào Vượng Đạt, lắp bắp.
Cô  nào ngờ trong phòng riêng   camera giám sát. Vốn dĩ cô   nhân cơ hội  để thể hiện lòng trung thành với đám  , ai dè kết quả   vạch trần nhanh đến thế.
Liệu nhà họ Diêu và cả nhà Thẩm Huệ Huệ  vì chuyện  mà sinh lòng căm ghét cô  chăng? Ông   thất vọng về cô  ?
Liệu đám Tiêu Tĩnh, Kim Hương Hương  nhớ đến 'công lao' bịa đặt để giúp bọn họ của cô  ,    còn tiếp tục chấp nhận cô   chuyện  nữa ?
Trong lòng Tào Trân Trân là muôn vàn suy nghĩ hỗn độn, cô  lo lắng đến mức sắp bật  thành tiếng.
"Tất cả những gì cháu  chỉ là để  bọn họ công nhận, liệu  đáng ?" Tào Vượng Đạt hỏi, giọng đầy suy tư.
"Cháu chỉ... chỉ  trở thành một thành viên của bọn họ,    bạn  với họ thôi mà..." Tào Trân Trân ấm ức đáp lời, giọng nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-671-va-mat-3.html.]
Tào Vượng Đạt vô cùng thất vọng  cô cháu gái của .
Thực , khi  thấy cái biệt danh "Tào Cám Heo" đầy ác ý , trong lòng Tào Vượng Đạt  vô cùng kinh ngạc.
Ông đoán  Tào Trân Trân  để ý đến những  bạn như Tiêu Tĩnh, nhưng   cũng  ngờ  cách mà Tào Trân Trân hòa nhập với bọn họ  là cam chịu nhẫn nhục, trở thành kẻ sai vặt, tay sai  trướng họ.
Tào Vượng Đạt  bao giờ cảm thấy  nghề thức ăn gia súc  gì đáng hổ thẹn.
Rõ ràng  thể nuôi gà vịt béo ,  thể để    ăn thịt là một chuyện vô cùng vinh quang, vô cùng hạnh phúc.
 trong nhóm nhỏ của Tiêu Tĩnh, một ngành nghề như   trở thành "vết nhơ" trong mắt Tào Trân Trân.
Cái tên Tào Trân Trân là do bố  cô bé cẩn thận lựa chọn  mới đặt, ngụ ý cô là bảo bối trong tay hai , vì  mới đặt tên lặp là Trân Trân.
Lúc cô bé chào đời, Tào Vượng Đạt  bắt đầu kiếm tiền. Tuy điều kiện sống trong thôn  bằng thành phố, nhưng cũng  khác biệt nhiều so với thị trấn. Từ nhỏ Tào Trân Trân   bố  nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, thành tích học tập  luôn xuất sắc.
Tào Vượng Đạt   cũng  ngờ , cô bé quý giá như  trong mắt ông,  khi gia nhập nhóm nhỏ của Tiêu Tĩnh   sống một cuộc đời như thế .
Đối với một cô gái mà , cái biệt danh "Tào Cám Heo" thực sự là một điều tủi hổ, nhưng sự phản kháng của Tào Trân Trân đối với nó cũng phần nào phản ánh thái độ xem thường, ghẻ lạnh của cô bé đối với cái nghiệp của gia đình họ Tào.
Rõ ràng  những   bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, Tào Trân Trân  những cam tâm tình nguyện chịu bắt nạt, mà còn tiếp tay cho kẻ , bày mưu lừa Thẩm Huệ Huệ đến, thậm chí còn trắng trợn  dối  mặt đông .
Nạn nhân trong nhóm nhỏ,  đầu  cũng  điều ác cùng bọn họ, trở thành kẻ ác đúng nghĩa.
Trong thôn   bao nhiêu đứa trẻ, Tào Vượng Đạt để mắt đến Tào Trân Trân,  ý  bồi dưỡng cô bé là vì coi trọng năng lực của cô bé, nhưng phẩm hạnh của một  cũng quan trọng  kém.
Kể từ khi đến Kinh Đô, năng lực của Tào Trân Trân  nâng cao  bao nhiêu, nhưng phẩm hạnh  ngày càng sa sút, vượt quá  giới hạn mà ông  thể chấp nhận.
"Trân Trân, cháu  ông quá thất vọng ." Tào Vượng Đạt . Sau khi chào tạm biệt Diêu Tinh và những  khác thì ông   bỏ .
Tào Trân Trân trơ mắt  Tào Vượng Đạt  lưng bước về phía cổng lớn, ý chừng là  bỏ  khỏi bữa tiệc mừng thọ , trong lòng liền dấy lên một nỗi hoảng loạn khôn tả.