Cô  túm chặt cổ cô y tá trẻ, quật cô  xuống sàn.
Cô y tá trẻ  thở , chứ đừng  đến chống cự, đến sức  vững cũng chẳng còn. Hai  lảo đảo lùi  phía ,  đường va   ít bàn ghế và đồ trang trí. Trong tiếng "loảng xoảng loảng xoảng" hỗn loạn, Thẩm Thiên Ân quật  xuống đất, miệng  ngừng gầm gừ, la hét thất thanh.
Những  xung quanh nào ngờ sự việc  xảy  đột ngột đến thế,   nhát gan trực tiếp sợ đến đờ  . May mà  mấy chị y tá lớn tuổi  gan hơn, phản ứng nhanh nên lập tức xông lên kéo hai  .
Lúc  trong đầu Thẩm Thiên Ân chỉ còn  nhà họ Hoắc, Thẩm Huệ Huệ và thôn Phúc Thủy, cô     màng đến những  đang hoảng loạn xung quanh, chỉ dồn hết  tức giận lên đầu cô y tá trẻ bất hạnh .
Các chị y tá lớn tuổi thấy hai tay Thẩm Thiên Ân chặt như gọng kìm,   gỡ  nổi thì vội vàng  đầu gọi : "Còn ngây  đó mà  cái gì, mau qua đây giúp một tay!!!"
Lúc  những y tá còn  mới bừng tỉnh. Cả nhóm  xúm ,  dùng hết sức bình sinh của mấy , cuối cùng mới tách  hai  .
Lúc  cô y tá trẻ  bóp cổ  ngất lịm ,  cổ in hằn những vết ngón tay thâm tím ghê rợn. Một nhóm  vội vàng đưa cô   cấp cứu,  còn  thì khống chế Thẩm Thiên Ân, trói chặt cô    nhốt  một căn phòng đặc biệt.
Trong một bệnh viện tâm thần, nơi trông coi những  mắc chứng bệnh hiểm nghèo về thần kinh, dĩ nhiên  thể thiếu những biện pháp canh phòng đặc biệt.
Lần , khi  nhắc đến cái tên Tú Phân, Thẩm Thiên Ân  lập tức lên cơn. Dù cô  chỉ bóp cổ  khác mà  gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng việc cô   nhốt  phòng bệnh để tĩnh dưỡng cũng là điều tất yếu. Nào ngờ, Thẩm Thiên Ân  lén lút trốn  ngoài, suýt chút nữa thì gây họa lớn!
Sinh mạng của bệnh nhân là đáng quý, sinh mạng của y tá cũng . Chuyện  đến nước , những   việc trong bệnh viện chẳng dám chủ quan sơ suất nữa, canh phòng Thẩm Thiên Ân nghiêm ngặt gấp bội, chỉ e cô    hành động quá khích nào khác.
Dù cô y tá trẻ rơi  tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng may mắn  cứu chữa kịp thời nên  thoát khỏi hiểm nguy, nhanh chóng tỉnh . Cả bệnh viện đều cảnh giác cao độ, viện trưởng  càng nổi trận lôi đình, trút một tràng mắng mỏ thậm tệ lên những nhân viên phụ trách Thẩm Thiên Ân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-690-gia-dien-gia-dai-2.html.]
"Quả thật oan ức,   chúng    tròn trách nhiệm, mà là Thẩm Thiên Ân   cách lén lút mở khóa!" Bác sĩ Lý vội vàng giải thích với viện trưởng: "Sau  lên cơn bóp cổ bệnh nhân khác  đầu, chúng  vẫn  như thường lệ là nhốt cô   phòng bệnh. Cô  phát bệnh nhanh mà hồi phục cũng  nhanh,   phòng bệnh  yên lặng  xuống, ăn món thạch rau câu đưa cho, còn ngoan ngoãn hơn hẳn các bệnh nhân khác."
" là chúng   chủ quan, tụ tập tán gẫu.  cửa phòng bệnh đó vẫn khóa chặt, là do cô   giấu một chiếc kẹp tóc từ lúc nào  ,  đó lén lút dùng kẹp tóc cạy khóa, đào thoát  ngoài!"
"Kẹp tóc? Cạy khóa?" Viện trưởng lộ vẻ khó tin: "Ông nghĩ đang diễn phim hành động ? Chuyện ly kỳ như thế    thể!"
"Là thật đó ạ!" Bác sĩ Lý chỉ thiếu điều giơ tay chỉ trời thề thốt: "Bởi vì trong viện đa  đều là những bệnh nhân  trí tuệ thường suy giảm  khi bệnh tình trở nặng, nên khóa cửa phòng bệnh của chúng  cũng là loại khá đơn giản. Ai mà ngờ  Thẩm Thiên Ân   cạy khóa chứ!"
"Hơn nữa, theo ghi nhận từ camera giám sát, cô   cạy khóa trốn  từ  sớm, vẫn luôn nấp  rèm cửa nhòm ngó bà Tú Phân ở  lầu. Mãi cho đến khi cuộc trò chuyện của   đang dang dở, cô  mới bất thần lao . Chẳng rõ  điều gì kích động mà cô  bắt đầu tấn công ..."
"Có lẽ là vì nội dung cuộc trò chuyện của các vị đều xoay quanh   của cô ,  một  nữa kích động đến thần trí cô  ." Viện trưởng nhíu mày : " cô   thể cạy khóa,  còn  thể nấp  rèm cửa lén lút quan sát. E rằng tình trạng bệnh tình của cô  còn nghiêm trọng hơn  nhiều so với những gì chúng   chẩn đoán ban đầu..."
"Có cần thông báo cho gia đình cô   ạ?" Bác sĩ Lý hỏi.
"Chưa vội thông báo. Đợi tình hình  định hơn một chút,  sẽ trực tiếp điện thoại báo cho họ." Viện trưởng suy nghĩ một lát  hỏi: "Gần đây Thẩm Thiên Ân uống những loại thuốc gì?"
Bác sĩ Lý đáp: "Trước đây tình hình của cô     định. Xét thấy việc uống thuốc  thể ảnh hưởng   đến sức khỏe, nên gần đây vẫn luôn tiến hành trị liệu tâm lý,  còn  dùng thuốc thường xuyên."
"Lẽ   nên cho cô  dừng thuốc một cách dễ dãi như ! Xem  vẫn là vì liều lượng thuốc quá ít. Mấy ngày nay,  canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời tăng liều lượng thuốc lên. Nhất định  chữa trị cho cô , tuyệt đối   để tình hình của cô  tiếp tục   như  nữa!"
Viện trưởng : "Trí thông minh của bệnh nhân cao hơn chúng  tưởng tượng  nhiều,  thể xem cô  là một bệnh nhân thông thường  nữa. Tiếp theo, dù cô   bất cứ việc gì,  bất cứ lời gì thì cũng   tin lời một cách dễ dàng."