Từ Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Đến Thiên Kim Đoàn Sủng - Chương 701: Đến Nhà Họ Hoắc (1)
Cập nhật lúc: 2025-08-31 12:53:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy hiện tại còn cùng chung quốc tịch, nhưng đều một lòng vì mục tiêu chung. Kiều bào ở nước ngoài cũng là đồng bào, vì các nhân viên công tác của Hoa Quốc cũng thiện cảm đặc biệt với Hoắc Đình. Lúc , họ lập tức nghiêm túc khen ngợi.
Hoắc Đình mỉm vài câu, đó sang Thẩm Huệ Huệ: "Còn Huệ Huệ thì ?"
Thẩm Huệ Huệ thấy đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt như đang cầu xin khen ngợi, hệt như một chú mèo lớn kiêu hãnh. Cô bèn học theo lời lẽ của các nhân viên công tác, vài câu khách sáo xã giao.
Nào là cảm ơn nhà họ Hoắc quyên góp vô điều kiện, nào là cảm thán chuyện kinh doanh của nhà họ Hoắc bao năm nay ngày càng lớn mạnh mà vẫn hề xao nhãng lý tưởng ban đầu.
"Mấy cái họ cả , em gì riêng với ?" Hoắc Đình cất tiếng hỏi.
Muốn riêng ư... Quả thực là ít.
Khi còn ở trong nước, tuy hai thể ở gần gũi kề cận, nhưng vì ở chung một nhà nên mỗi ngày hễ rảnh rỗi là thể ở bên .
Sau khi nước ngoài, quả thực quá nhiều khó khăn đối mặt.
Đầu tiên là Thẩm Huệ Huệ hợp với khí hậu ở đây, ốm liệt giường hơn nửa tháng trời.
Cô vốn hiếu thắng, vì mà liên lụy , nên dù ngầm chịu đựng bệnh tật cũng chịu . chuyện đó thể qua mắt Hoắc Đình.
Anh chuyện ngoài mà lặng lẽ chăm sóc cho Thẩm Huệ Huệ.
Người chủ trì việc hỗ trợ là Hoắc Đình. Ngày thường bận rộn với đủ việc lớn nhỏ như đối ngoại, đàm phán, điều động vốn, khi trở về còn chăm sóc cô. Thẩm Huệ Huệ thấy , trong lòng vô cùng áy náy. Cô vốn đến để việc, kết quả là chẳng gì, ngược đến trở thành gánh nặng cho .
Mãi mới hồi phục sức khỏe , bởi khi khỏi bệnh, Thẩm Huệ Huệ nhất quyết chịu ở chung với Hoắc Đình nữa.
Hai ở riêng, việc vặt gì cô cũng thể tự giải quyết, cũng phiền đến Hoắc Đình.
Ban đầu Hoắc Đình đồng ý, nhưng cuối cùng cũng lay chuyển Thẩm Huệ Huệ nên đành chấp thuận, cho Thẩm Huệ Huệ ở phòng bên cạnh .
Vốn bận túi bụi, hai ở riêng nên thời gian riêng tư giữa cả hai càng ít ỏi hơn.
lúc cuộc đàm phán đến giai đoạn then chốt nhất, chẳng ai còn tâm trí nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Mãi cho đến khi việc lắng xuống, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng phía Thổ Nhĩ Kỳ cũng đồng ý buông tay, vội vàng tranh thủ thời gian liên hệ tàu kéo để đưa tàu sân bay ngoài.
Một bộ phận nhân viên công tác bay về nước báo cáo , bộ phận còn thì ở trở về cùng với tàu sân bay.
Vốn dĩ Hoắc Đình và Thẩm Huệ Huệ thể về nước sớm, nhưng mục đích trong chuyến của Thẩm Huệ Huệ là để tàu sân bay tránh cơn bão lớn ở vùng biển quanh đảo Skyros, nên chắc chắn cô thể . Cả đoàn đành lênh đênh biển cùng tàu kéo.
Khoang hành khách tàu kéo hạn, vì lý do an nên các thành viên nam nữ đều ngủ riêng.
Trong phòng của Thẩm Huệ Huệ những phụ nữ khác ở, đương nhiên Hoắc Đình tiện phiền. Vì từ khi biển đến nay, thời gian đôi trẻ thể ở cạnh còn ít ỏi hơn khi còn ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Thẩm Huệ Huệ nhiều điều với Hoắc Đình, nhưng thích hợp để lúc .
Thấy Hoắc Đình tha thiết , nghĩ đến cảnh đây bận rộn công việc ngày ngày chăm sóc cô, Thẩm Huệ Huệ bèn thả lỏng ngón tay mà liệt kê : "Còn chu đáo, kiên nhẫn, nấu ăn ngon, sạch sẽ, thích việc nhà, siêu siêu đảm đang..."
Mọi ngờ rằng, khi ở riêng với thì Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình dáng vẻ như .
Hoắc Đình lớn lên trong một gia đình như nhà họ Hoắc, tuy khi đến Hoa Quốc sống cùng Thẩm Huệ Huệ kiềm chế nhiều, nhưng khí chất sắc bén đó vẫn che giấu .
Đặc biệt là khi đến Thổ Nhĩ Kỳ, đối mặt với đại diện ngạo mạn của phía Thổ, thậm chí Hoắc Đình còn tỏ cứng rắn hơn cả của đội Tăng .
Xét cho cùng, danh nghĩa, Hoa Quốc đang cần chiếc tàu sân bay , còn nhà họ Hoắc chỉ đơn thuần là đến để hợp tác thương mại.
Thế giới vốn dĩ những giới hạn của nó, các thế lực nắm giữ eo biển cũng chỉ vỏn vẹn chừng đó. Dù nhà họ Hoắc thể sánh ngang với các cường quốc, nhưng xét về đối thủ thì cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Việc phía Thổ Nhĩ Kỳ cố tình cản trở phái đoàn Hoa Quốc lẽ là do nhận chỉ thị từ các cường quốc , nhưng chẳng ai yêu cầu họ gây thù chuốc oán với nhà họ Hoắc cả.
Quả thực đúng như câu ngạn ngữ "dễ qua cửa Diêm Vương, khó thoát tiểu quỷ". Gây thù chuốc oán quá mức, e rằng kết cục cũng chẳng mấy .
Chương 702
Mọi đều rõ Hoắc Đình hành xử cực kỳ khéo léo, cương nhu, lão luyện mà cũng đầy tàn nhẫn. Ai nấy cứ nghĩ khi ở cạnh bạn gái, sẽ là một kẻ gia trưởng độc đoán, nào ngờ khác xa với những gì họ hình dung!
Nào là nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, sạch sẽ, chu đáo, kiên nhẫn, còn... đảm đang nữa chứ?
Chẳng đây là những lời để miêu tả phụ nữ , cớ gì dùng cho Hoắc Đình chứ?
Điều ngạc nhiên hơn nữa là khi Thẩm Huệ Huệ kể xong, Hoắc Đình hề bực dọc chút nào, trái còn vui vẻ đón nhận tất cả.
Dường như để chứng minh lời Thẩm Huệ Huệ là đúng, liền đặt cốc sữa cùng lát bánh mì mặt cô: "Sữa độ ấm , em ăn ngay kẻo nguội nhé."
Các cán bộ công tác xung quanh thấy dáng vẻ cưng chiều yêu của , ai nấy đều bật khúc khích.
Một đàn ông bên ngoài quyết đoán mạnh mẽ, nhưng về nhà ân cần, dịu dàng. Dù đa vẫn quen với hình ảnh đàn ông nghiêm nghị, cứng rắn, song nếu thể dành hết sự mạnh mẽ cho công việc bên ngoài, còn tình cảm mềm mỏng và sự dịu dàng giữ riêng cho bạn đời, đó ắt hẳn sẽ càng khiến họ yêu mến và khâm phục hơn bội phần.
Đa phần những vị thể đại diện cho quốc gia nước ngoài công tác đều là thâm niên vững vàng. Ai nấy cũng đều tuổi, vợ con. Nhìn cặp đôi trẻ tuổi tình tứ như , trong lòng họ càng trỗi dậy nỗi niềm nhớ nhà khôn xiết.
Trong những tiếng rôm rả và niềm mong mỏi ngày về, con tàu lớn bình yên vượt qua vùng biển hiểm nguy nhất, tiếp tục thẳng tiến về quê hương.
Lần , nhà họ Hoắc cử Hoắc Đình đại diện hỗ trợ, nên việc con tàu vượt qua vùng biển sự kiểm soát của gia tộc đương nhiên cũng do một tay Hoắc Đình quyền sắp xếp.
Vì , khi cập bến ở hải cảng kế tiếp, Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình xuống một chiếc thuyền nhỏ để bờ. Họ cần về nhà họ Hoắc để giải quyết các công việc tồn đọng. Sau khi con tàu tiến khu vực châu Á, họ sẽ tìm cách đưa nó về đến tổ quốc với tốc độ nhanh nhất thể.
Sau khi vẫy tay chào biệt những cán bộ cùng chung vai sát cánh vượt bao gian khó suốt gần một năm trời, Hoắc Đình và Thẩm Huệ Huệ lập tức đáp chuyến bay trở về nhà họ Hoắc.
Đây là đầu tiên Thẩm Huệ Huệ đặt chân đến nơi Hoắc Đình sinh và lớn lên. Trước khi phi cơ hạ cánh, cô vẫn còn chút lo lắng, nhưng khi gặp gỡ nhà họ Hoắc, bất an trong lòng cô đều tan biến.
Mặc dù nhà họ Hoắc đông là thế, nhưng Hoắc Đình ít thiết với ai. Đối với , quan trọng nhất ai khác chính là Hoắc lão gia tử. Còn những thành viên khác trong gia tộc, họ chỉ cần chào hỏi chiếu lệ là , cần bận tâm nhiều.
Thẩm Huệ Huệ là đích Hoắc lão gia tử thừa nhận. Cô còn kết hôn với Hoắc Đình, thậm chí còn đính hôn mà Hoắc lão gia tử trọng thị đến mức tặng hai đầu thú bằng đồng. Chuyện sớm đồn thổi khắp gia tộc Hoắc thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-701-den-nha-ho-hoac-1.html.]
Hoắc lão gia tử trọng thị cô đến , Hoắc Đình còn công khai tuyên bố ngoài Thẩm Huệ Huệ sẽ cưới bất kỳ ai khác. Người nhà họ Hoắc nào kẻ ngu xuẩn, ai dám rửng mỡ mà khó dễ với Thẩm Huệ Huệ chứ?
Họ những chẳng dám bày vẻ bề mặt Thẩm Huệ Huệ, mà ngược còn vô cùng niềm nở, cứ như chỉ hận thể nhận cô con gái nuôi .
Thẩm Huệ Huệ một vòng quanh nhà họ Hoắc trở về mà lòng cứ bâng khuâng, ngẩn ngơ mãi thôi.
Mãi đến lúc cô mới nhận , bản thể chịu cái kiểu khinh miệt khác của nhà họ Bạch, nhưng cái sự nhiệt tình thái quá của nhà họ Hoắc thì cô cũng thật sự kham nổi!
Từng một xúm xít quanh cô, hết lời ca tụng đủ điều, cứ như thể sắp đưa cô lên tận mây xanh .
Thẩm Huệ Huệ vốn là nhút nhát, sợ nhất là khác mắng thẳng mặt, mà là những lời khen ngợi gượng ép mặt .
Trớ trêu , những lời tâng bốc của các thành viên chi thứ nhà họ Hoắc cứ thi đổ lên cô như thể chẳng tốn kém gì. Sau một buổi gặp mặt, mặt Thẩm Huệ Huệ cứng đờ vì quá nhiều.
Kể từ dạo đó, mỗi chạm mặt nhà họ Hoắc, Thẩm Huệ Huệ cứ như chuột thấy mèo, lẩn tránh ai thì mừng nấy.
Thẩm Huệ Huệ xưa nay vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, mà cũng ngày mắc bệnh "ngại giao du" mỗi khi gặp khác. Hoắc Đình thấy thế bèn : "Em cứ lẩn tránh mãi như mệt lắm. Để với họ một câu, dặn họ cứ thế mà tránh mặt em , kẻo em phiền lòng nhức óc."
"Thôi, đừng thế, đến mức đó."
Mọi chỉ là nhiệt tình quá một chút thôi mà. Thế nên, Thẩm Huệ Huệ quả thực thể nào cái chuyện nhẫn tâm dội gáo nước lạnh lên đầu khác như .
Cô vội vã xua tay từ chối: "Thật cũng là cả. Chắc lẽ là mới gặp em nên nhiệt tình quá đà thôi, họ cũng sẽ tiết chế ."
Tiếc , cô lầm .
Nếu rằng ban đầu các thành viên nhà họ Hoắc kết giao với Thẩm Huệ Huệ là vì e ngại uy danh của Hoắc lão gia tử, thì cùng với thời gian tiếp xúc lâu dần, khi hiểu rõ hơn về cô, họ càng thêm yêu mến và kính trọng cô thật lòng.
Chương 703
So với các thành viên nhà họ Hoắc, Thẩm Huệ Huệ những điểm yếu riêng của .
Từ nhỏ, những sinh trong các gia tộc danh giá hưởng một nền giáo dục tinh hoa, vượt xa thường. Thẩm Huệ Huệ sớm nhận điều qua Hoắc Đình.
Dù các thành viên khác trong gia tộc họ Hoắc bằng Hoắc Đình, nhưng so với Thẩm Huệ Huệ thì họ vẫn đánh giá cao hơn hẳn.
Song, Thẩm Huệ Huệ cũng sở hữu những phẩm chất khiến nhà họ Hoắc nể trọng.
Cô chẳng những thông minh xuất chúng, mà còn may mắn hơn .
Cái may mắn chỉ là tài năng thiên bẩm, trí tuệ vượt trội, mà còn là vận khí hanh thông, tài lộc dồi dào cùng vô vàn điều khác. Kể từ sự kiện tại thôn Phúc Thủy, việc Thẩm Huệ Huệ tay đều trở thành đại sự. Cuộc đời cô rẽ sang một lối riêng đầy hứa hẹn, nếu biến cố nào, e rằng thành tựu của cô sẽ chẳng hề thua kém bất kỳ ai trong gia tộc họ Hoắc.
Thử hỏi ai quý trọng một thông minh tài giỏi, còn tiền đồ xán lạn vô biên chứ. Bởi thế, càng về , sự nhiệt tình của nhà họ Hoắc dành cho cô chẳng những hề suy giảm, trái còn thêm phần nồng hậu.
Mỗi ngày trôi qua, Thẩm Huệ Huệ đều "vật lộn" giữa biển lời khen ngợi ngớt. May mắn , chẳng bao lâu , con tàu sân bay khổng lồ cũng vượt biển, tiến gần đến vùng eo biển của nhà họ Hoắc.
Bình minh hôm đó, cùng tiếng "ầm ầm" vọng đến rung trời, những chiếc tàu kéo đưa con tàu sân bay khổng lồ tiến eo biển.
Để "quái vật khổng lồ" thể thuận lợi qua, vùng eo biển phong tỏa suốt ba ngày liền, đặc biệt dành riêng một luồng đường biển để con tàu sân bay đủ thời gian chầm chậm di chuyển.
Con tàu sân bay vốn dĩ như một chiếc thuyền giấy nhỏ bé giữa trùng khơi bao la. Thế nhưng, khi những chiếc tàu thuyền nhỏ khác tụ tập tại eo biển để so sánh, nó hiện lên vô cùng vĩ đại, sừng sững.
Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình vị trí cao, dõi theo con tàu từ từ lướt qua, như thể chứng kiến nó thành công tiến thêm một bước dài về phía tổ quốc yêu.
"Vượt qua eo biển , qua thêm một vùng biển quốc tế nữa là sẽ đến hải phận của Hoa Quốc, chính thức Hoa Quốc tiếp nhận." Thẩm Huệ Huệ theo con tàu sân bay xa dần khi qua eo biển, khẽ : "Chẳng đến bao giờ nó mới thể cập bến cảng Hoa Quốc nhỉ?"
"Các đại diện của Hoa Quốc tính toán thời gian, dự kiến chừng một tháng nữa là con tàu Varyag sẽ an về đến nơi." Hoắc Đình đáp.
"Một tháng nữa, nghĩa là... sẽ tháng Giêng?" Thẩm Huệ Huệ hỏi , giọng đầy ngạc nhiên.
"Phải." Hoắc Đình gật nhẹ, thấy gương mặt Thẩm Huệ Huệ ánh lên vẻ khác lạ liền cất lời hỏi han: "Huệ Huệ, em chuyện gì thế?"
Thẩm Huệ Huệ hít một thật sâu, mãi một lúc lâu mới khẽ thốt: "Không gì , em chỉ mừng quá mà thôi..."
Dựa theo dòng chảy lịch sử trong ký ức kiếp của cô, mãi đến tháng Ba con tàu Varyag mới chính thức cập bến.
Thế nhưng giờ đây, ngay trong tháng Giêng, nó thể về đích, sớm hơn tới hai tháng so với những gì Thẩm Huệ Huệ từng !
Trong hành trình trở về , lộ trình vẫn giữ nguyên, về cơ bản nhiều đổi đáng kể. Biến duy nhất chính là việc họ may mắn tránh cơn bão dữ dội biển. Nhờ lời cảnh báo kịp thời của Thẩm Huệ Huệ, những thủy thủ lẽ bỏ mạng cứu sống, và tổn thất do cơn bão gây cũng đều ngăn chặn.
Những chiếc tàu kéo sóng thần cuốn , con tàu Varyag cũng chẳng trở nên ọp ẹp, hư hại. Nhờ , họ cần sửa chữa giữa biển khơi mà thể trực tiếp vượt qua vùng biển, tiếp tục hải trình, rút ngắn trọn vẹn hai tháng.
Chuyện một ai , cõi đời , chỉ mỗi Thẩm Huệ Huệ là nắm giữ bí mật đó.
Để thành tâm nguyện , Thẩm Huệ Huệ dốc sức gần hai năm trời. Cô tạm gác việc học, đặt chân đến nơi đất khách quê xa xôi, chịu đựng bao ấm ức, và nếm trải vô vàn gian truân, khổ cực.
Giờ đây, cuối cùng tâm nguyện cũng viên thành, mồ hôi công sức đổ đều quả thực vô cùng xứng đáng.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rực cam nhuộm thắm khắp vùng biển. Thẩm Huệ Huệ dõi bầu trời và mặt biển nơi xa, con tàu sân bay đang chầm chậm khuất dần, trong lòng cô ngập tràn niềm hân hoan và xúc động khôn tả.
Thấy Hoắc Đình ánh mắt nghi hoặc , Thẩm Huệ Huệ kìm nén nổi cảm xúc, chủ động ôm chầm lấy .
Có những điều, cô thể thổ lộ cùng Hoắc Đình, nhưng cô san sẻ tâm trạng hân hoan lúc cho : "Hoắc Đình , chúng hãy cùng những việc ý nghĩa như thế nhé? Cùng cố gắng, để thế giới ngày càng hơn."
Hoắc Đình cúi đầu dịu dàng Thẩm Huệ Huệ. Mặt biển phản chiếu ánh cam rực rỡ, từng tia sáng li ti lấp lánh trong đáy mắt cô, còn huy hoàng hơn cả ngàn vạn vì bầu trời đêm.
Trái tim khẽ lay động. Anh cúi xuống ngắm cô một chốc khẽ cất lời: "Huệ Huệ, em ở bên cạnh trọn đời ?"
"Đương nhiên là em ." Thẩm Huệ Huệ mỉm rạng rỡ.
Hàng mi Hoắc Đình khẽ rung. Anh chậm rãi rút một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi áo , nhẹ nhàng mở nó mắt Thẩm Huệ Huệ.
Một chiếc nhẫn kim cương chế tác tinh xảo, lấp lánh ánh hoàng hôn, tỏa thứ ánh sáng chói lòa, rực rỡ đến xiêu lòng.