“Nó hỏi về tình hình lúc con mới sinh, còn cả chuyện hồi nhỏ của con, hiểu thêm về con một chút.” Tú Phân : “Khi sinh đôi xong suýt chút nữa thì mất mạng, từ đó sức khỏe suy yếu, lúc đó Hoắc Đình lo lắng cho sức khỏe của con.”
Tú Phân nhớ cuộc chuyện đó: “Nó lo con sinh nở sẽ tổn hại quá nhiều đến sức khỏe. Nên nó hỏi liệu phụ nữ nào cũng mong , nếu cả đời con thì cuộc đời trọn vẹn chăng.”
Nghe , Thẩm Huệ Huệ bất giác cảm thấy khá tức .
Đây chẳng là những băn khoăn mà đây cô Hoắc Đình mà băn khoăn ? Liệu Hoắc Đình mong bố , nếu cả đời con thì hối tiếc ...
Hai họ quả thực quá ăn ý, ngay cả khi suy nghĩ cho đối phương thì lối suy nghĩ cũng giống hệt .
Thẩm Huệ Huệ : “Vậy ?”
“Con là con gái của , thì đương nhiên sẽ xót cho con gái . Chẳng nào cam lòng con gái đánh đổi cả tính mạng vì chuyện sinh nở. Nếu cái giá để cháu ngoại mà đổi bằng việc con lìa xa chúng , nhất định con sinh con.” Tú Phân : “Hoắc Đình nó cũng nghĩ như .”
Thẩm Huệ Huệ gật đầu: “Những điều cũng với con . Chúng con trao đổi kỹ càng, cuối cùng quyết định thuận theo lẽ tự nhiên. Chuyện tương lai ai mà điều gì. Thay vì lo lắng hão huyền cho những điều còn xảy đến, chi bằng trân trọng hiện tại, tận hưởng từng ngày đang .”
Tú Phân nắm lấy tay Thẩm Huệ Huệ: “Bao nhiêu năm nay, chúng đều tường tận Hoắc Đình là thế nào. Nó thích con, yêu thương con, vẫn luôn chờ đợi con, những điều chúng đều thấy rõ mồn một. Bây giờ cuối cùng hai đứa cũng thể ở bên , mừng cho cả hai. Chắc nhà họ Hoắc cũng thấy ?”
Thẩm Huệ Huệ : “Sau khi Hoắc Đình cầu hôn con, Cụ Hoắc tặng con một bộ trang sức trân quý.”
Tú Phân : “Vậy đám cưới của hai đứa định tổ chức thế nào?”
Thẩm Huệ Huệ nghĩ đến kế hoạch định với Hoắc Đình, trong lòng e thẹn tràn ngập niềm vui, bèn đáp: "Hoắc Đình mua cho con một hòn đảo riêng và một chiếc du thuyền. Con tổ chức đám cưới của chúng con ở đó."
Trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương bao la, một quần đảo với vô hòn đảo lớn nhỏ và những rạn san hô tuyệt . Nơi đây mệnh danh là vùng biển màu xanh trong vắt nhất thế giới. Nước biển biếc xanh, trong veo đến mức thể thấy tận đáy. Khi lướt thuyền mặt nước, chỉ chiêm ngưỡng rõ từng đàn cá nhiệt đới đủ màu sắc, mà ngay cả những hạt cát mịn màng đáy biển cũng hiện mồn một.
Đặc biệt trong đó, một bãi biển từ ngàn xưa là nơi sinh sống của một loài sinh vật biển mang tên trùng lỗ. Sau khi loài trùng lỗ c.h.ế.t , vỏ của chúng hòa cát, dần dần tích tụ thành những bãi cát rộng lớn. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, bãi cát sẽ ánh lên một màu hồng ảo diệu đến khó tả.
Đây chính là bãi biển hồng độc đáo và duy nhất thế giới. Hòn đảo san hô mà Hoắc Đình mua từ nhiều năm ngay gần đó.
Nhớ năm xưa, hôn lễ của Tú Phân tổ chức vô cùng náo nhiệt tại nhà họ Diêu, khách khứa tấp nập, đông vui nhộn nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-712-dam-cuoi-2.html.]
Thế nhưng, Thẩm Huệ Huệ khác hẳn. Cô là yêu thích sự tĩnh lặng, chỉ mong chia sẻ khoảnh khắc trọng đại với những yêu nhất mà thôi. Bởi , đám cưới của cô tổ chức giản dị, nghi lễ rườm rà, tiệc tùng linh đình, cũng mời bất cứ phóng viên báo đài nào. Về cơ bản, đó là một hôn lễ công khai.
Cuối cùng, cặp đôi trẻ chỉ mời vỏn vẹn hai mươi và bạn bè thiết.
Mấy tháng , ánh bình minh dịu nhẹ bắt đầu trải dài mặt biển. Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Huệ Huệ Tú Phân gọi dậy, khoác lên bộ đầm cưới lộng lẫy do chính tay Tú Phân và Diêu Tinh thêu tặng, đó trang điểm thật tỉ mỉ, chuẩn cho những nghi thức đầu tiên của hôn lễ.
"Khăn voan ? Mang qua đây, mang qua đây!"
"Kẹp tóc, kẹp tóc nữa!"
"Màu son đậm, pha cho nhạt bớt ."
"Da Huệ Huệ trắng lắm, má hồng chỉ cần thoa một chút phớt nhẹ là đủ ..."
"Trang sức , mau đeo cho cô dâu!"
Mọi xung quanh ai nấy đều bận rộn túi bụi. Thẩm Huệ Huệ định dậy giúp một tay, nhưng lập tức Diêu Linh và Thịnh Tiểu Mãn giữ chặt ghế: "Trước khi thứ xong xuôi, động đậy gì hết, cứ ngoan ngoãn yên cho bọn !"
Thẩm Huệ Huệ đành bất đắc dĩ yên tại chỗ, chỉ thể chỉ dẫn từ xa: "Nó ở trong va li hành lý đấy."
"Ngăn kéo thứ hai."
"Kéo khóa là thấy ngay thôi mà."
Diêu Linh loay hoay tìm một hồi, đó giơ lên một chiếc túi ni lông màu trắng, bán tín bán nghi hỏi: "Cái là gì ?"
Bên trong chiếc túi là một chiếc hộp vuông vắn. Cô khẽ lắc lắc, cảm thấy vật bên trong nặng trịch, cầm chắc tay.
Hành lý của Thẩm Huệ Huệ đều do cô tự sắp xếp. Nhìn thấy chiếc túi ni lông màu trắng , cô cũng ngơ ngác: "Cái của em mang đến . Mẹ, của ạ?"