Thẩm Huệ Huệ dám sâu hơn nữa, sợ lỡ lời bại lộ phận, coi là ma quỷ nhập hồn thì phiền phức lớn.
Cô mỉm gật đầu, chép bảng cửu chương thành mấy bản, mỗi một tờ. Dù lớn tiện học thì cũng thể mang về cho con cái xem thêm, nhớ chữ nào chữ cũng là điều quý giá.
Hoa quả hôm tươi ngon ngọt lịm, bán chạy hàng. Mới đến chập tối tiêu thụ hơn nửa. Thẩm Huệ Huệ thấy đang rục rịch thu dọn hàng quán để về. Nhân lúc các cô chú mua mấy cái bánh bao chay bữa tối, cô bé đề nghị qua con phố bên cạnh để dạo quanh một chút.
Cái huyện thành vốn chẳng rộng lớn gì, chỉ vỏn vẹn hai con phố là đông đúc, nhộn nhịp. Thế nhưng thôn trưởng vẫn an tâm để cô bé một . Dù gật đầu cho phép Thẩm Huệ Huệ ngó nghiêng, nhưng ông vẫn nhất quyết cùng.
Thẩm Huệ Huệ nghĩ, chuyện để thôn trưởng cũng chẳng điều gì to tát. Nếu cô nhầm thì coi như bọn trẻ nghịch dại, còn nếu thật sự là Kim Tuyến Liên thì sớm muộn gì cũng thưa chuyện với thôn trưởng. Cô bèn gật đầu, kéo ông thôn trưởng về phía hiệu thuốc bắc.
Ông thôn trưởng ngờ Thẩm Huệ Huệ ghé đây, định kéo cô nhưng còn kịp nữa.
Trong mắt ông, cửa hiệu thuốc bắc nơi nên lui tới chút nào.
Đừng thấy trong tiệm bày bán lá cây rễ cỏ, trông chẳng mấy giá trị, nhưng một khi mua thì đều tính bằng lạng.
Nhà bệnh thì còn đỡ, chứ đau ốm gì thì ai vô cớ ghé hiệu thuốc chứ.
Đương nhiên Thẩm Huệ Huệ để ý sắc mặt của thôn trưởng. cô chỉ ngơ, bước trong thì trực tiếp mở lời với ông chủ tiệm: "Ông chủ, ở đây bán Kim Tuyến Liên ạ?"
Kim Tuyến Liên thể chữa nhiều bệnh, công dụng rộng rãi, trong dân gian mệnh danh là "vương dược". Trong tiệm thuốc đương nhiên là thứ . Thấy Thẩm Huệ Huệ dắt theo một ông cụ trạc lục tuần bước , ông cụ còn nhăn nhó, gương mặt đầy vẻ lạ lùng. Ông chủ tiệm thuốc cứ tưởng Thẩm Huệ Huệ đưa ông cụ nhà tới xem bệnh, bèn dậy : "Đương nhiên là , cháu mua bao nhiêu?"
"Có thể cho cháu xem qua chút phẩm chất ạ?" Thẩm Huệ Huệ .
Tiệm thuốc thời vẫn giữ kiểu bố trí cũ, một bức tường kê đầy những ngăn kéo gỗ, bên ngoài mỗi ngăn kéo đều ghi tên dược liệu.
Ông chủ đặt một cái thang lên, lấy một ít Kim Tuyến Liên khóa kỹ trong ngăn kéo cao đặt lên cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-720-kiep-truoc-kim-tuyen-lien-3.html.]
Ông cứ tưởng Thẩm Huệ Huệ chỉ qua một chút là , ngờ cô bé ghé sát xem xét tỉ mỉ mấy lượt, nắn bóp, hít hà mùi hương.
Nếu là đứa trẻ con bình thường nghịch phá dược liệu như , chắc chắn ông chủ tiệm thuốc sẽ cho phép. Thế nhưng trông điệu bộ của Thẩm Huệ Huệ vẻ am hiểu, thao tác cũng khá chuyên nghiệp.
"Nhà cô bé theo nghề thuốc Đông y ?" Ông chủ tiệm thuốc nhịn hỏi.
"Không ạ, nhưng đúng là cháu cũng chút duyên với nó." Thẩm Huệ Huệ , cuối cùng cũng xác nhận trong lòng rằng những "cây cỏ dại" mọc khắp thôn Phúc Thủy chính là Kim Tuyến Liên!
Hơn nữa vì là hàng hoang dã nên phẩm chất vượt trội hẳn so với loại Kim Tuyến Liên thường thấy, giá trị vì thế cũng càng thêm bội phần!
Thẩm Huệ Huệ tâm trạng vô cùng , tươi với ông chủ tiệm thuốc: "Ông chủ, ông nội cháu đào một cây Kim Tuyến Liên hoang dã ở núi. Ông thể xem giúp cháu coi nó đáng giá bao nhiêu tiền ạ?"
Ông chủ thì hừ lạnh một tiếng, vẻ coi thường. Kim Tuyến Liên thì thường , nhưng Kim Tuyến Liên hoang dã là thứ quý hiếm, nào dễ kiếm như miệng?
ngay đó, khi thấy cây cỏ mà Thẩm Huệ Huệ lấy từ trong túi, ông chủ tiệm thuốc nhất thời bỗng nhiên chút hoài nghi.
Lá hình bầu dục xanh thẫm, phủ kín những đường gân vàng óng ánh li ti như mạng nhện, rõ ràng là Kim Tuyến Liên, còn thể là thứ gì khác đây?
So với Kim Tuyến Liên trong tiệm thuốc, dù cây Kim Tuyến Liên trong tay Thẩm Huệ Huệ vẻ héo rũ, trông như hái từ khá lâu , nhưng dù héo rũ đến mấy, lá của nó vẫn to hơn, dày hơn hẳn loại bán trong tiệm. Gân lá to khỏe, phần gốc cũng phát triển mạnh mẽ, còn chân rễ...
Chân rễ hết cả ?
Trời đất quỷ thần ơi! Hai nhà quê đúng là giá trị, đào thuốc mà chẳng chút phép tắc gì sất.
Người sành sỏi hái thuốc đều dùng cuốc nhỏ chuyên dụng xới đất từ rìa mép, cẩn thận đào sâu trong, cuối cùng mới nhẹ nhàng nhổ cả cây thuốc cùng khối đất lên, chỉ sợ tổn hại dù là một sợi rễ con.
Kết quả là hai vội vàng chặt ngang cây, chân rễ thì chẳng còn tăm , chỉ nhét mỗi nửa cây trong túi, cũng nhét bao lâu . Thảo nào cả cây cỏ trông héo rũ héo úa, thế mà chẳng héo mới là chuyện lạ!
Nếu mau chóng trải phơi khô xử lý thì dược tính của nó e rằng mất hết, đúng là thứ trời ban mà uổng phí!