Từ Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Đến Thiên Kim Đoàn Sủng - Chương 721: Kiếp Trước – Buôn Bán (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-31 12:54:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xác nhận cây cỏ mà Thẩm Huệ Huệ mang đến đúng là loại Kim Tuyến Liên hoang dã cực kỳ hiếm gặp, ông chủ tiệm thuốc lập tức vội vã, sốt ruột. Ông nắm chặt lấy cây cỏ trong tay Thẩm Huệ Huệ, hỏi cô với đôi mắt sáng bừng: "Cô bé, hai ở vùng nào, các đào cây cỏ ? Ngoài cái thì còn đào cây nào khác ?"

Kim Tuyến Liên hoang dã đòi hỏi môi trường sinh trưởng khá cao, nhưng một khi tìm môi trường thích hợp thì chúng sẽ mọc thành từng khóm. Nếu cô bé thể lấy một cây, chắc chắn vẫn còn những cây khác!

"Cháu đào từ phía núi nhà. Nhà cháu định trồng rau trồng cây ăn quả, bố cháu xới tung hết đất đai ở triền núi nhà, cỏ dại đều đốt trụi phân bón hết. Cháu thấy cây cỏ khá giống Kim Tuyến Liên, nên mới định mang đến thử xem ." Thẩm Huệ Huệ .

"Đốt phân bón?" Ông chủ tiệm thuốc suýt chút nữa thì kêu lên thất thanh.

Trồng rau trồng cây ăn quả gì cho tốn công, riêng cả đám dược liệu bán một món tiền lớn ! Ông nếu trung gian, cũng kiếm chênh lệch một khoản nhỏ. Mấy đúng là giá trị hàng hóa nên mới chịu thiệt thòi lớn đến thế!

Ông chủ thầm than trách trong bụng, cảm thấy chỗ nào đó .

Nhìn điệu bộ thông thạo dược liệu của Thẩm Huệ Huệ, trông chẳng giống một cô bé nhà quê hiểu gì sất.

Con bé am hiểu như , lẽ nào lớn trong nhà chẳng gì, đúng là hợp lý chút nào.

Ông chủ ánh mắt đầy hoài nghi Thẩm Huệ Huệ từ xuống .

Thẩm Huệ Huệ nhận ánh mắt dò xét của ông chủ. Cô cũng nhiều, chỉ mỉm ông , cứ để đối phương tùy ý săm soi.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên tự tại của cô, ông chủ nhất thời do dự, thể phân biệt câu nào của cô là thật, câu nào là giả.

những thảo dược trong tay thì kiểu gì cũng là thật. Cơ hội vàng mười bày mắt, nắm giữ thì hóa kẻ ngốc. Ông chủ suy nghĩ một lát với Thẩm Huệ Huệ: " sẽ nhận những cây cỏ của cháu. Theo giá thị trường, Kim Tuyến Liên một cân chúng đều thu mua với giá ba đồng. Còn cây của cháu..."

Ông chủ đặt cây Kim Tuyến Liên trong tay lên cân: "Cây phơi khô, nặng cân. xem như chúng duyên, sẽ ép giá cháu. Cây cỏ mua với giá năm xu, nếu đào nữa thì các thể tiếp tục đến tìm ."

Từ lúc tiệm thuốc, vị thôn trưởng bên cạnh ngẩn . Rõ ràng là bảo dạo một chút, Thẩm Huệ Huệ trực tiếp bàn chuyện ăn với ?

Mà cái thứ cô bán là đám cỏ dại mà cả thôn ai thấy cũng đau đầu!

Thứ cũng bán lấy tiền ?

Vị thôn trưởng thật sự nghi ngờ rằng đang mơ. Ông lời của Thẩm Huệ Huệ và ông chủ tiệm thuốc mà như vịt sấm, phần lớn đều hiểu câu chăng câu chớ. khi ông chủ tiệm thuốc giá, thôn trưởng lập tức tỉnh .

Tiền!

Một cây cỏ thể bán năm xu!!!

Năm xu thể mua gì? Có thể mua hai que kem, hai gói kẹo nhỏ và vô thứ đồ chơi lặt vặt khác.

Chỉ là một cây cỏ dại ai thèm ngó ngàng đến!

Trong thôn Phúc Thủy bao nhiêu là cỏ, cả ngàn, cả vạn cây, mọc đầy đồng đầy bãi. Nếu mang bán thì còn gì bằng, chẳng thôn làng sẽ đổi đời ?

Tay thôn trưởng run lên vì mừng rỡ, định mở miệng bảo ông chủ tiệm thuốc hốt sạch đám cỏ dại trong thôn Phúc Thủy cho . Ông yêu cầu mỗi cây đều bán với giá năm xu. Nếu ông chủ tiệm thuốc chịu thu mua, ông sẽ bán cỏ cả thôn với giá sỉ cho ông chủ, dù là một ngàn hai ngàn cũng !

Kết quả là miệng ông mới hé , kịp một chữ nào Thẩm Huệ Huệ kéo giật phía , ép im lặng.

Ông chủ tiệm thuốc đang lấy năm xu từ trong ngăn kéo đưa cho Thẩm Huệ Huệ. Thấy vẻ mà ngại của vị thôn trưởng, ông liền nhanh nhạy đoán điều gì đó nên vội vàng : "Ông nội , cứ xem."

"Ông nội cháu thấy giá bán hớ . Dù thì ngày thường chúng cháu bốc thuốc đều tính theo lạng, lúc lấy thuốc chỉ năm xu." Thẩm Huệ Huệ , giọng điệu như đang phụ giúp thôn trưởng trả giá.

Bị Thẩm Huệ Huệ kéo như , thôn trưởng cũng kịp ý thức điều gì đó nên lập tức ngậm miệng.

Ông chủ tiệm thuốc đợi thôn trưởng một lúc, xác nhận ông Thẩm Huệ Huệ ngăn thành công, còn định mở lời nữa, cuối cùng đành bất đắc dĩ Thẩm Huệ Huệ : "Con bé quả là lanh lợi, tuổi nhỏ mà đầu óc tinh quái. Nhà cháu nghề buôn bán ? Trông chẳng giống con nhà thôn quê chút nào."

Thẩm Huệ Huệ thầm kinh ngạc trong lòng vì mắt của ông chủ quá đỗi tinh tường. Kiếp đúng là nhà cô nghề buôn bán dược liệu, nếu thì thể am hiểu tường tận những chuyện .

Chương 722

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-721-kiep-truoc-buon-ban-1.html.]

Kiếp Trước – Buôn Bán (2)

đó đều là chuyện qua, bây giờ đương nhiên thể nhắc nữa. Thẩm Huệ Huệ liếc thôn trưởng một cái, : "Không ạ, nhưng cháu lên tỉnh thành ."

"Ra là ." Ông chủ tiệm thuốc chợt hiểu .

Thời buổi giao thông phát triển, nhiều chỉ quanh quẩn ở một nơi cả đời, từng bước chân khỏi lũy tre làng.

Ông chủ tiệm thuốc nghề buôn bán nên cũng thường xuyên đây đó. ngay cả đối với ông , tỉnh thành cũng là một nơi xa xôi và phồn hoa.

Mẹ cô bé thể trụ ở tỉnh thành thì quả là tầm thường, chẳng trách cô con gái sắc sảo đến .

Tiền trao cháo múc, Thẩm Huệ Huệ nán lâu, nhanh chóng kéo thôn trưởng khỏi cửa tiệm.

Thôn trưởng mang một bụng thắc mắc, e dè ông chủ tiệm thuốc tinh ranh nên dám hỏi thẳng. Mãi cho đến khi khuất hẳn một khúc quanh, chắc chắn còn lọt tầm mắt ông chủ tiệm thuốc nữa, ông thôn trưởng mới nén sự kinh ngạc mà hỏi: "Huệ Huệ ? Rốt cuộc là chuyện gì thế ? Thứ cỏ dại trong thôn thể bán tiền ? Sao cháu cấm ông , trong thôn thứ cỏ nhiều vô kể, khắp các triền đồi, bãi núi đều mọc um tùm. Để ông thu mua hết hơn , cả thôn sẽ kiếm một khoản tiền lớn chứ!"

Thôn Phúc Thủy nghèo xơ nghèo xác, đây đều sống cuộc sống tự cung tự cấp. Ý tưởng bán hoa quả cũng là do thôn trưởng nghĩ .

Tuy vớt vát chút ít nhưng hiệu quả chẳng ăn thua là mấy.

Trồng cây ăn quả để kiếm tiền là một quá trình dài. Mùa xuân trồng xuống, mùa hè hoa, đến mùa thu mới nhiều quả chín.

Trong thời gian đó, họ ngày ngày nhổ cỏ, tưới nước, trừ sâu bọ. Quả chín thì hái xuống, chất đầy từng sọt đem chợ tỉnh bán, nhưng cuối cùng cũng chắc bán hết .

Như hôm nay, mang cả một xe hàng hóa đến, bán một nửa là may mắn lắm . Số còn chỉ thể bỏ thương tiếc, cuối cùng cả chuyến chỉ kiếm vài chục đồng bạc. Cả thôn chia , mỗi chỉ vài hào, vài đồng lẻ tẻ.

Đâu như thứ cỏ dại , chỉ một cây bán năm xu. Quả đúng là ông trời ban lộc, cứ mà cũng kiếm tiền !

Một cám dỗ lớn như bày mắt Thẩm Huệ Huệ từ chối. Thôn trưởng nghĩ mãi , nóng lòng câu trả lời từ Thẩm Huệ Huệ.

So với vẻ sốt ruột của thôn trưởng, Thẩm Huệ Huệ vô cùng bình tĩnh. Cô vội trả lời câu hỏi của thôn trưởng mà hỏi ngược : "Cả thôn chẳng ai thứ cỏ dại là một vị thuốc quý, chỉ riêng cháu rõ. Ông điều gì hỏi cháu ?"

"Chuyện ..." Trong lòng thôn trưởng cũng chút nghi ngờ về điểm , nhưng cái lợi lộc to lớn thì mối nghi ngại dường như chẳng đáng là bao.

vì Thẩm Huệ Huệ hỏi, thôn trưởng cũng đành cất tiếng hỏi : "Làm cháu điều ?"

Thẩm Huệ Huệ vẻ bí ẩn: "Ông đoán xem."

"Ối giời, cái con bé !" Thôn trưởng ruột gan nóng như lửa đốt, vội vàng đưa mấy phỏng đoán: "Cháu xem ti vi ? Hay lúc học thầy cô giáo dạy? Hay là..."

Nét mặt ông thôn trưởng khẽ biến sắc: "Đừng cháu và giúp cháu tỉnh cho cháu đấy chứ?"

Thẩm Huệ Huệ gật đầu: "Ông đoán đúng cả đấy ạ."

Thế nhưng rốt cuộc là điều nào đúng, cô chẳng hề rõ.

Chuyện Kim Tuyến Liên liên quan đến sinh kế của cả thôn. Chẳng một ai trong thôn phát hiện điều cốt yếu , chỉ riêng cô là phát hiện . Cô những lập tức nhận đây là dược liệu, mà ở trong tiệm thuốc còn tỏ tường ngóc ngách đến . Chuyện thật quá đỗi bất thường.

Cũng giống như ông chủ tiệm thuốc chỉ cần liếc mắt nhận là một cô bé thôn quê đơn thuần, gia đình từng gắn bó với nghiệp kinh doanh dược liệu. Lúc đó thôn trưởng đồng tiền cho lóa mắt, kịp ngẫm nghĩ thấu đáo vấn đề, nhưng khi tỉnh táo , ông nhất định sẽ thấy điều kỳ lạ nơi Thẩm Huệ Huệ.

, Thẩm Huệ Huệ bắt buộc sớm trừ khử mối hiểm nguy .

Cô dùng cái lối hỏi vặn , để thôn trưởng tự tìm lấy một lời giải thích hợp lẽ. Sau khi nhớ chuyện , ông sẽ chỉ suy luận theo chiều hướng mà ông tin là đúng đắn nhất, chắc chắn sẽ bao giờ ngờ vực chính suy đoán của bản .

Chỉ cần ông tin rằng suy luận của xác đáng, thì ông cũng sẽ chẳng mảy may nghi ngờ đối với Thẩm Huệ Huệ.

Thôn trưởng là tiếng nhất ở thôn Phúc Thủy. Chỉ cần cô vượt qua ải của ông thôn trưởng, những khác cũng sẽ thể nào buông lời dị nghị.

Đây mới chính là mục đích Thẩm Huệ Huệ gạt bỏ cái điều mà thôn trưởng quan tâm hàng đầu, cứ loanh quanh chuyện trò với ông.

"Quả nhiên là thành thị khác, bản lĩnh thật." Thôn trưởng suy ngẫm cảm thán, vỗ vai Thẩm Huệ Huệ: "Tuy mang cháu cùng, nhưng cháu kịp để cho cháu một chỗ dựa. Chẳng trách hôm nay cháu lột xác như thế ."

Loading...