Tuy thôn Phúc Thủy hẻo lánh nhưng cũng   là  đến . Một khi  ở đó  cả một mảng Kim Tuyến Liên rộng lớn, nếu ông là ông chủ tiệm thuốc thì ông cũng sẽ  ngần ngại đến xem thử.
Mà một khi   thôn, ông   giấu đám Kim Tuyến Liên mọc khắp núi khắp đồi  cũng  giấu !
Thương nhân trọng lợi. Có một   lấy chữ tín  đầu, nhưng phần lớn  là những kẻ lọc lõi, gian xảo.
Lúc , rõ ràng các ông chủ tiệm thuốc bắc ở huyện thuộc loại gian thương .
Ý thức  điều , thôn trưởng tràn ngập cảm giác nguy cơ trong lòng. Ông sợ cục vàng  khó khăn lắm mới ôm   lòng     cướp mất, nhất thời luống cuống cả lên: "Vậy bây giờ   ? Chúng  về ngay,  bao giờ đến đây nữa ?"
"Về  đúng là  ít đến nơi , nhưng bây giờ nhất định  giải quyết chuyện  cho  thỏa." Thẩm Huệ Huệ ghé sát  tai thôn trưởng, nhỏ giọng : "Ngày mai chúng  mang một bó cỏ  héo,  mười cân, rễ cắt hết,  cho giống hệt như bó thuốc hôm qua bán cho ông ,  bán cho ông chủ tiệm thuốc đầu tiên. Sau đó chúng   với ông  đây là  bộ  hàng còn , nhờ ông  thu mua hết."
"Mười cân, ba mươi đồng. Liệu ông   chịu chi   tiền lớn như  ,   tìm cách ép giá chúng ?" Trưởng thôn  Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc đối với ông chủ tiệm thuốc . Rõ ràng, lòng tin  nhân phẩm của lão   cạn.
"Chắc chắn lão    trả ngay một cục, nhưng cũng chẳng thể quỵt nợ trắng trợn tại chỗ ." Thẩm Huệ Huệ đáp, giọng bình thản. "Ba mươi đồng  thời buổi    là  tiền nhỏ. Một khi  nắm thóp  chúng   còn đường lui, lão chủ tiệm thuốc chỉ còn cách tiếp tục giở trò ép giá, chứ dứt khoát  đời nào chịu trả đúng cái giá  ngã giá ban đầu ."
Thẩm Huệ Huệ bấy giờ mới mở lời: "Nếu lão  cứ cò kè mặc cả mãi với chúng ,  thì  sẽ cho lão  trả góp."
"Trả góp là cái gì?" Trưởng thôn ngẩn  , từ  quả thực ông  từng  thấy bao giờ.
"Ví dụ nhé, nếu lão   trả ngay ba mươi đồng cho chúng , một lúc rút  một khoản tiền lớn như , chắc chắn lão  sẽ tiếc đứt ruột. Vậy thì cứ để lão  trả ba hào mỗi ngày, trả ròng rã cả trăm ngày, cho đến khi gom đủ ba mươi đồng thì thôi." Thẩm Huệ Huệ kiên nhẫn giải thích.
Trưởng thôn ngập ngừng hỏi: "Thế thì chúng  cũng giao Kim Tuyến Liên theo từng bận hả cháu?"
"Mười cân Kim Tuyến Liên,  cứ giao hết một  cho lão ." Thẩm Huệ Huệ dứt khoát.
Trưởng thôn lập tức nóng nảy, lớn tiếng: "Đồ  giao hết cho lão  , tiền thì  cứ nhỏ giọt từng chút một. Thế thì mấy ngày đầu lão  sẽ đưa chút đỉnh cho qua chuyện,   kiểu gì cũng  lữa, trì hoãn, đến cuối cùng  khi còn quỵt luôn  trả thì !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-725-kiep-truoc-giai-quyet-on-thoa-3.html.]
Chuyện  rốt cuộc chẳng khác nào vay nợ đòi nợ ? Họ  giao hết hàng  , chỉ còn nước trông chờ  chút lương tâm còn sót  của lão chủ tiệm thuốc để mong nhận  tiền.
Mà lão chủ tiệm thuốc   lương tâm thật ? Rõ ràng là  !
"Kim Tuyến Liên đều mọc thành từng vạt. Chúng   mang dược liệu lên huyện buôn bán liên tiếp hai ngày, chuyện  tuyệt nhiên  thể giấu  lão . Chỉ cần dò hỏi chút đỉnh là lão sẽ  chúng  đến từ . Thay vì để lão  mò đến tận thôn Phúc Thủy, tự  khám phá  bí mật của chúng , chi bằng  hy sinh một ít Kim Tuyến Liên  để bịt miệng lão  . Cứ để lão  lầm tưởng chúng   bán sạch  dược liệu trong tay ."
Thẩm Huệ Huệ tiếp lời: "Chừng nào lão   trả hết tiền, lão sẽ cứ nghĩ  đang chiếm  món hời từ chúng . Cứ thấy bóng dáng chúng  là y như rằng lão  đau cả đầu, chỉ sợ chúng  đến đòi nợ, thế nên lão sẽ tìm cách trốn tránh chúng , chẳng đời nào  ý định mò đến thôn Phúc Thủy để đưa tiền . Cái  chính là 'kẻ trộm chột ' đấy ạ."
Nghe xong lời Thẩm Huệ Huệ phân tích, trưởng thôn lập tức vỡ lẽ, thông suốt ý đồ của cô.
Lão chủ tiệm thuốc vốn tham lam, bất cứ mối lợi nào lão cũng  vơ vét về . Thẩm Huệ Huệ  cao tay lợi dụng chính điểm yếu , dùng lòng tham của lão để giăng lên một bức màn che.
Chỉ cần lão chủ tiệm thuốc còn  vớ vát chút lợi lộc nhỏ nhoi từ họ, lão sẽ  đời nào phá vỡ bức màn đó để dò la sâu hơn. Một cách  vô cùng đơn giản nhưng  hiệu nghiệm đến bất ngờ đối với những kẻ tham lam.
Xem  mưu kế     thể thực hiện . Cái thiệt hại duy nhất chỉ là mất  lợi ích từ bó Kim Tuyến Liên .
Nếu lão chủ tiệm thuốc  là  , tặng lão  một bó Kim Tuyến Liên cũng   thành vấn đề.
 đường đường  rõ lão  chẳng   lương thiện, mà  còn  cắn răng tặng cho lão  một bó Kim Tuyến Liên quý giá, dù chỉ là thứ cỏ dại mọc hoang  mất tiền của thôn Phúc Thủy  nữa, trong lòng trưởng thôn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Thôi thì xem như đây là học phí chúng  nộp cho lão  . Có kinh nghiệm   ,   chúng  sẽ  bao giờ chịu thiệt thòi như thế nữa." Thẩm Huệ Huệ dịu giọng an ủi.
Thật , đây  chỉ là khoản học phí mà trưởng thôn  bỏ , mà còn là cái giá để Thẩm Huệ Huệ  thể chính thức "gõ cửa" mở lối tư duy cho cả làng.
Cô  chỉ  trưởng thôn hiểu rõ Kim Tuyến Liên ở thôn Phúc Thủy quý giá đến nhường nào, mà còn mong ông  thể lắng , tin tưởng và  ăn theo những gì cô  vạch .