Giờ đây là mùa hè, đến mùa thu là thể thu hoạch một lượng lớn trái cây. Mỗi ngày, đều chở trái cây huyện để bán.
Thẩm Huệ Huệ nhận thấy cách bán trái cây đây của thôn Phúc Thủy quá đỗi lãng phí, trái cây bán hết thì đành vứt bỏ, nghĩ đến việc tái chế chúng.
Chính vì lẽ đó, nhân lúc gần đây rảnh rỗi đôi chút, cô liền kéo thôn trưởng tìm để bàn bạc về một dự án mới.
Thời buổi mạng lưới thông tin liên lạc phát triển, thể nhắn tin qua phương tiện liên lạc hiện đại gọi điện thoại hỏi han, nên Thẩm Huệ Huệ đành dùng phương pháp thủ công nhất.
Trước tiên, cô tìm hiểu rõ vị trí địa lý của các nhà máy nước ép trái cây, phụ trách là ai, đó dẫn thôn trưởng đến tận nơi để chủ động tìm gặp, chào mời họ thu mua trái cây của thôn.
Ban đầu, việc thương thảo buôn bán gặp nhiều trắc trở.
Những nhà máy đều đối tác cố định. Tuy chất lượng trái cây của thôn Phúc Thủy khá , nhưng sản lượng vẫn đủ lớn nên bên nhà máy mấy mặn mà.
Thẩm Huệ Huệ hề nản chí, cô kiên nhẫn gõ cửa từng nhà máy một. Cuối cùng cũng một nhà máy mức giá cạnh tranh của thôn Phúc Thủy cho động lòng, đồng ý mùa thu năm sẽ thử nghiệm . Nếu hợp tác suôn sẻ, thể tính chuyện lâu dài.
Số trái cây vốn bỏ phí mỗi ngày, nay những tận dụng mà còn mang về một khoản tiền. Thôn trưởng hề giấu giếm khoản tiền với bà con trong thôn. Vào đầu xuân năm thứ ba, ông mang chia đều cho cả thôn, cốt để khích lệ thêm bà con trong thôn yên tâm bám đất, trồng cây.
Từ khi ly hôn với Tú Phân, Thẩm Dũng chẳng mấy khi bén mảng về thôn Phúc Thủy.
Ban đầu, ông còn trông mong Thẩm Huệ Huệ xoay sở kiếm chút tiền. Kết quả một thời gian quan sát, thấy Thẩm Huệ Huệ ốm yếu, tiều tụy như sắp xuống lỗ, vẻ quá xui xẻo, ông sợ ảnh hưởng đến vận may cờ b.ạ.c của nên lẳng lặng bỏ biệt tăm.
Cứ thắng thua, thua thắng. Sau vài qua như , Thẩm Dũng chẳng những kiếm thêm đồng nào, mà ngược còn chìm trong nợ nần chồng chất.
Thời gian ông phiêu bạt khắp nơi để trốn nợ, cùng đường bí lối đành vác mặt về thôn Phúc Thủy. Ông thầm nghĩ, gần năm năm trôi qua, nếu Thẩm Huệ Huệ còn sống thì chắc cũng lớn phổng phao thành một cô thiếu nữ .
Kết quả mới về đến thôn Phúc Thủy, ông phong thanh chuyện cả thôn đang cùng chia chác tiền bạc. Vì mấy năm nay ông tham gia trồng trọt nên chia đồng nào, tiền cũng do Thẩm Huệ Huệ quản lý.
"Con Thẩm Huệ Huệ ? Bảo nó lôi xác đây ngay!" Thẩm Dũng tức đến đỏ mặt tía tai, gào thét.
"Con bé ở thôn Phúc Thủy."
"Không ở thôn Phúc Thủy? Vậy nó ?"
"Huệ Huệ lên Kinh Đô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-740-kiep-truoc-tham-dung.html.]
"Kinh Đô, nó chạy lên Kinh Đô?" Thẩm Dũng kinh ngạc.
"Không ." Dân trong Phúc Thủy đồng loạt lắc đầu.
Đừng là họ chẳng hề , mà cho dù chăng nữa, cũng đời nào họ cho cái lão Thẩm Dũng .
Thẩm Dũng mặt mũi sa sầm, toát lên vẻ âm u đáng sợ.
Mặc dù bao năm tháng trôi qua, nhưng đối với đa bà con chốn thôn quê, Kinh Đô vẫn là chốn thị thành phồn hoa xa xôi diệu vợi. Được qua chiếc tivi cho thỏa mắt là quý lắm , chứ nhà quê nào dám tùy tiện khăn gói chạy lên thành phố.
Nào ngờ, cái đứa con gái vốn ốm yếu thập tử nhất sinh của ông dám đặt chân đến một nơi xa xôi đến ...
Một nơi mà ngay cả ông cũng chẳng dám đặt chân tới!
Kinh Đô, ngoại ô, đêm khuya, gần nghĩa trang.
Chiếc taxi cô độc lầm lũi lăn bánh con đường vắng. Tay lái vẫn vững, nhưng tài xế cứ nhịn mà liếc cô gái ở ghế qua chiếc kính chiếu hậu.
Cô tóc dài xõa xuống, hình gầy gò chỉ còn da bọc xương, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt trũng sâu hoắm, đôi môi còn chút huyết sắc. Điều khiến lạnh gáy nhất là đôi mắt của cô to một cách bất thường. Ánh đen láy dường như cảm nhận cái liếc trộm của ông , khẽ động đậy thẳng tài xế đang cầm lái...
"A!" Người tài xế hét toáng lên một tiếng thất thanh, vội vàng đạp phanh dừng xe. Ông hoảng hốt đầu ghế , nhưng phát hiện ... chẳng một bóng nào cả???
Ngay đó, Thẩm Huệ Huệ khẽ ôm lấy trán, từ ghế lồm cồm bò dậy.
Vì tài xế phanh gấp quá, theo quán tính cô lao về phía , đập một cái đau điếng chỉ thấy mắt tối sầm, đầu óc cuồng.
Nhìn thấy cô tóc tai bù xù, lồm cồm bò dậy, tài xế một nữa giật nảy , run lên bần bật như cầy sấy.
Mãi đến khi Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cất lời: "Đại ca , sợ cái gì chứ, ma quỷ."
"Thật, thật sự ma ?" Người tài xế rụt rè dè dặt hỏi .
Thẩm Huệ Huệ móc từ trong túi một tờ năm mươi tệ mới cứng, đưa qua: "Anh thấy con ma nào cầm tiền Nhân Dân Tệ ? Nhìn thấy hình Chủ tịch Mao đó, tự dưng thấy trong lòng tràn đầy chính khí ?"